Chương 982
Nhưng Khương Vọng lại rõ ràng, không có khả năng có lựa chọn khác được. Nếu như Trang Cao Tiện đã quyết ý dốc hết sức chiến đấu, Thanh Hà Thủy Phủ đương nhiên sẽ tiếp tục chiến đấu với Lan Hà. Nếu như Thanh Hà Thủy Phủ có lựa chọn khác thì chắc chắn sẽ bị san bằng trước khi trận đại chiến bắt dầu.
Dựa vào hiểu biết của Khương Vọng, lần này Trang quốc thế nào cũng thủy bộ cùng tiến, chiến tuyến chính là vượt qua dãy núi Kỳ Xương, xé rách phòng tuyến biên giới quốc gia, tiến thẳng vào nội địa Ung quốc. Mà thông qua đường thủy, từ Thanh Giang đánh Lan Hà cũng là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.
Chỉ là Thanh Hà Thủy Phủ lúc trước vốn luôn xa cách, từ chối không hợp tác, nhưng bây giờ lại ra sức liều chết chiến đấu, vậy thì ở giữa đã xảy ra chuyện gì. Trang Cao Tiện đã trở thành Chân Nhân, có quá nhiều cách để áp chế Thanh Hà Thủy Phủ…
“Tập Hình Ti thì sao?” Khương Vọng lại hỏi.
Cái vị Quý ty thủ Quý Huyền của Tập Hình Ti quận Thanh Hà kia trước đó đã lưu lại ấn tượng rất sâu cho hắn.
“Tạm thời chưa có nhiều tin tức tình báo hơn, nhưng có lẽ bọn họ cũng phải dốc hết toàn bộ lực lượng.” Diệp Thanh Vũ lắc đầu: “Trận chiến lần này mặc dù Trang Cao Tiện rất có khí thế diệt Ung nhưng thực lực hai nước chênh lệch rõ ràng, Trang quốc không thể nào có giữ lại được.”
Hiển nhiên nàng cũng không thể hiểu nổi quyết định của Trang Cao Tiện.
Không chỉ có mỗi mình nàng không hiểu, ngay cả Diệp Lăng Tiêu, cả các thế lực lớn nhỏ của biên giới phía Tây, cho dù là chính bản thân Ung quốc trước đó cũng không hề cho rằng sẽ bị Trang quốc chinh phạt.
Trang Cao Tiện giận dữ khởi binh, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy liều lĩnh.
Khương Vọng vẫn luôn biết rằng quân nhân Trang quốc chưa bao giờ thiếu võ dũng. Lúc thành vực Phong Lâm bị diệt, thành vệ quân từ Phương Đại Hồ trở xuống, nghiêm tướng, hai thiên tướng, năm phó tướng… tất cả đều chết trận, trong đó còn có Triệu Lãng và Ngụy Nghiễm hai người mà Khương Vọng cực kỳ quen thuộc. Cho dù là những kẻ ngày thường tay chân không sạch sẽ như Tập Hình Ti kia, từ chấp ty Đan Trà trở xuống, cũng hoặc là chết trong trận tai nạn hoặc là chết trong tay yêu nhân Bạch Cốt Đạo, có thể nói là ai ai cũng tử chiến.
Ngay cả bản thân thành chủ Ngụy Khứ Tật cũng chiến tử trên không trung ở phủ thành chủ.
Nhưng dù những quân nhân kia của thành vực Phong Lâm chết đi…
Cũng vẫn chẳng thể thay đổi được điều gì…
Đột nhiên nghe thấy quân đội biên phòng Trang quốc rơi huyết lệ khiêu chiến, Khương Vọng cũng không tránh được bị kích động, nhưng hắn tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, chuyện này có không ít chỗ kỳ lạ.
Ở trong trận quốc chiến mà Trang quốc ngang nhiên khởi xướng này, Khương Vọng đánh hơi được mùi tương tự như sự kiện lãnh thổ thành Phong Lâm. Giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang âm thầm thúc đẩy mọi thứ.
Ngày hai mươi mốt tháng chạp, đám người Khương Vọng đã kết thúc tranh đoạt Vân Đỉnh tiên cung, lúc rời khỏi Trì Vân Sơn, quân đội biên phòng của nước Trang và nước Ung vẫn còn đang giằng co tại dãy núi Kỳ Xương.
Mệnh lệnh rút lui hẳn là vào ngày hai mươi hai tháng chạp mới tới, đến ngày hai mươi ba tháng chạp, quân đội biên phòng Trang quốc đã mạnh mẽ ra lệch rút lui sạch sẽ.
Ngày đó Khương Vọng chỉ có thể thấy được lá cờ của quân đội biên phòng Ung quốc, không hề thấy bóng dáng của quân đội biên phòng Trang quốc. Chắc chắn vào lúc đó, bên phía Ung quốc cũng cho rằng Trang quốc thấy sợ, chịu thua.
Mà cũng vào chính ngày đó, hắn lại gặp được Đỗ Như Hối ở trên không trung dãy núi Kỳ Xương. Đỗ Như Hối còn cảnh cáo hắn:
“Không thể đánh được.”
Hơn nữa còn một đường “tiễn” hắn trở về Lăng Tiêu Các, tự mình câu thông với Diệp Lăng Tiêu, nói cái gì mà vì muốn thăm dò thái độ của các thế lực xung quanh, sợ các bên khác thấy lần này Trang quốc yếu thế sẽ nảy sinh ý tưởng không tốt gì đó.
Nếu như Diệp Lăng Tiêu không có lừa Diệp Thanh Vũ mà nói, vậy thì ông ta đúng là đã bị Đỗ Như Hối lừa bịp.
Đỗ Như Hối đúng là muốn thăm dò các thế lực xung quanh, nhưng e rằng chỉ là thăm dò xem liệu các thế lực xung quanh có ảnh hưởng gì tới trận quốc chiến này hay không!
Quân đội biên phòng Trang quốc lập tức thoát khỏi giằng co vào ngày hai mươi hai tháng chạp, tỏ thái độ muốn dàn xếp ổn thỏa, mà ngày phát động trận quốc chiến này lại nhằm vào ngày hai mươi chín tháng chạp.
Trước đó không hề có một chút gợn sóng, vừa động đã giống như sấm chớp lôi đình làm cho cả bầu trời sợ hãi.
Nếu như nói triều đình Trang quốc không có chuẩn bị từ sớm, Khương Vọng tuyệt đối không tin.
Binh thư có nói: “Người cầm quân không thể vì giận mà khởi binh, càng không thể vì giận mà công khai chiến đấu.”(1)
Người cầm quân như Trang Cao Tiện cũng không phải vì giận mà khởi binh.
Trước kia lúc hắn ta kế vị không bao lâu đã từng xuất binh phạt Ung, vào lúc ấy đã bị rất nhiều người xem là biểu hiện không thành thục trong chính trị. Nhưng sự thật đã chứng minh, chính là trận chiến lần ấy đã đánh bại sự phô trương thanh thế của Ung quốc, đè lại Ung quốc đang ngo ngoe ngóc đầu dậy, biên cảnh Trang – Ung vì vậy cũng yên ổn qua nhiều năm. Trang quốc lại có thể bình ổn phát triển.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!