Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thần Tử Hoang Cổ - Quân Tiêu Dao (FULL)

Chương 914 

 

 Khương An An cười hì hì: “Thanh Vũ tỷ tỷ cũng từng nói như vậy.” 

 “Đúng rồi!” Nhắc đến Diệp Thanh Vũ, Khương Vọng nhịn không được mà hỏi:: “Có phải hôm nay tâm trạng Thanh Vũ tỷ tỷ của muội không tốt không?” 

 Khương An An nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Không có đâu.” 

 “Không phải ư? Có lẽ cô ấy tức giận ngầm mà muội không biết đó.” Khương Vọng nói bóng nói gió. 

 “Vẫn giống lúc bình thường mà.” Tiểu An An rất hoang mang: “Tại sao Thanh Vũ tỷ tỷ phải tức giận ngầm?” 

 “Ặc, có thể là bởi vì chúng ta đi ra ngoài chơi mà không dẫn nàng ấy theo!” 

 “Nhưng chính tỷ ấy không muốn đi chơi đó chứ.” 

 “Ặc, mấy tiểu cô nương đều nói một đằng làm một nẻo mà.” Khương Vọng cố gắng nói ẩn dụ. 

 Khương An An rất nghiêm túc: “Muội cũng là cô nương, nhưng muội không nói một đằng làm một nẻo. Muội muốn ăn kẹo thì sẽ nói là muốn ăn kẹo.” 

 Khương Vọng nghiêm mặt: “Không, muội không nên ăn kẹo.” 

 Lúc này, một thanh âm truyền đến từ phía sau: “Nếu ngươi quan tâm đến tâm trạng của con bé như vậy, tại sao không đi hỏi trực tiếp?” 

 Khương Vọng quay người lại, nhìn thấy một nam thanh niên áo trắng tung bay đứng ở Vân Đài. 

 Mặt mày sáng sủa, khí chất xuất trần, thân thể như ngọc, ngũ quan cực kì xuất sắc, phối hợp với biển mây phía sau lưng khiến y phiêu đãng như tiên. 

 Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy Diệp Tiểu Hoa, à nhầm, Diệp Lăng Tiêu! 

 Đương nhiên lúc này Khương Vọng vẫn chưa biết thanh niên anh tuấn này là ai. 

 Khương An An thì lại ngay lập tức lên tiếng chào hỏi, nhưng lại không phát ra được thanh âm, cho nên Khương Vọng cũng không nghe thấy. 

 Nhìn người nọ nháy mắt, thứ mà Khương Vọng cảm nhận được đầu tiên chính là “may mắn”. 

 May mà hôm nay mình không mặc áo trắng, bằng không thì chỉ sợ bị lu mờ, tự bêu xấu mình. 

 Mặc dù không hề biết thân phận của Diệp Lăng Tiêu, hơn nữa xem ra y cũng quá trẻ tuổi, khiến người khác khó nghĩ ra. Nhưng khí chất trên thân y khiến không ai dám khinh thường cả. 

 Khương Vọng hỏi dò: “Các hạ là...” 

 “Trước khi hỏi ta, có phải ngươi nên trả lời vấn đề ta hỏi trước hay không?” 

 Giọng nói của Diệp Lăng Tiêu khá bình thản, lại có một loại uy thế mạnh mẽ không cho từ chối. 

 Khương Vọng vốn không muốn để ý tới, nhưng nhớ ra nơi này là Lăng Tiêu Các, đối phương hỏi vấn đề như vậy, có lẽ là có quan hệ gì đó với Diệp Thanh Vũ, cũng không thể không nể mặt mũi người ta. 

 Cho nên thuận miệng đáp: “Có lẽ các hạ hiểu lầm rồi, ta và Diệp đạo hữu là quân tử chi giao...” 

 “Hả? Quân tử chi giao?” Diệp Lăng Tiêu nhìn hắn: “Sao các ngươi lại quen nhau?” 

 Thái độ như thẩm vấn làm cho Khương Vọng có chút không vui, cau mày nói: “E rằng các hạ lo lắng thừa thãi rồi!” 

 “Thằng nhóc kia...” Diệp Lăng Tiêu cười: “Có phải ngươi đang trêu đùa ta đúng không?” 

 Khương Vọng tiến lên một bước, che trước người Khương An An, sắc mặt cũng lạnh lùng hơn: “Ta không biết các hạ là ai, là nhân vật nào. Ta tôn trọng Diệp đạo hữu, tôn trọng Lăng Tiêu Các, nhưng cũng xin các hạ hãy tự trọng!” 

 “Á à.” Diệp Lăng Tiêu như tên lưu manh đầu đường xó chợ, bắt đầu xắn tay áo: “Hôm nay không giáo huấn ngươi một chút, chỉ sợ ngươi chưa biết “Hoành thôi liệt quốc vô địch thủ, vạn cổ nhân gian tối hào kiệt (1)” ta đây lợi hại đến mức nào. 

 (1): Đi ngang các nước không ai địch nổi, từ trước đến nay vô địch ở nhân gian.) 

 Mí mắt Khương Vọng giựt một cái, Lăng Tiêu Các đều là hạng người ô hợp gì vậy, còn “Vạn cổ nhân gian tối hào kiệt”? Ta là Độc Cô Vô Địch đại danh đỉnh đỉnh trong Thái Hư Huyễn Cảnh nè, chả lẽ lại mang ra để hù ngươi? 

 Hắn không nói hai lời, chuẩn bị cho kẻ này một bài học nhớ đời. 

 Bỗng nhiên có một thanh âm vang lên, rất là quen thuộc, rất là trong trẻo. Là giọng của Diệp Thanh Vũ... 

 “Cha, sao cha xuất quan rồi? Không phải cha nói mấy ngày nay phải nghiên cứu đạo thuật mới à?” 

 Lúc giọng nói truyền đến, thân hình nàng cũng nhẹ nhàng đáp xuống. 

 Khương Vọng thầm run lên. 

 Lăng Tiêu Các chủ Diệp Lăng Tiêu? 

 Đạo nguyên vừa tích tụ trong cơ thể lập tức tan đi, vẻ mặt cũng ôn hoà hơn. 

 “Ha ha ha ha.” Diệp Lăng Tiêu chợt cười to: “Ta và cậu thanh niên này đùa giỡn một chút thôi.” 

 Khương Vọng cũng cười xán lạn: “Ta đang muốn báo cáo với ngài đây. Ta quen biết Thanh Vũ đạo hữu ở một nhiệm vụ tiễu trừ hung thú, giúp đỡ lẫn nhau một chút rồi kết tình bằng hữu.” 

 Diệp Lăng Tiêu chậm rãi cuốn tay áo vào, giống như là sửa sang lại trang phục của mình, miệng thì nói: “Cũng coi là có duyên. Nhìn thấy Thanh Vũ có người bạn tuấn tú tài giỏi lại còn trẻ như vậy, trong lòng ta cũng thấy rất yên tâm!” 

 “Nào dám nào dám, tiền bối quá khen. Hôm nay gặp mặt tiền bối, mới biết linh khí của Diệp đạo hữu là đến từ đâu, thật làm cho vãn bối say mê!” 

 Hai bên khách khí khen ngợi lẫn nhau. 

 Diệp Thanh Vũ nghi ngờ nhìn, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. 

 Lúc này Diệp Lăng Tiêu đã tản đi thủ đoạn ngầm của mình, Khương An An chạy từ sau lưng Khương Vọng ra, thở phì phò, nói: “Diệp bá bá, sao ngài không cho ta nói chuyện?” 

 Diệp Lăng Tiêu cười hì hì nhìn nàng: “Con có chứng cớ gì mà bảo bá bá không cho con nói chuyện?” 

 Khương An An kinh ngạc đến ngây người: “Không phải bá bá thì là ai?” 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!