Nguyên Hoàng Đạo Kiếm là một trong ngũ đại thần quyết có tên tuổi ngang hàng với Lục Tiên Kiếm Quyết.
Tuy chiêu thức hiện tại Quân Tiêu Dao thi triển ra không có khả năng mang uy lực khủng bố như Nguyên Thiên Chí Tôn, nhưng cũng không thể khinh thường.
Đoản kiếm chém ra, đạo tắc tràn ngập, hư không chung quanh như bị tua nhỏ, phát ra tiếng rít vang dội.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người không dự đoán được.
Cơ Huyền cũng không đoán trước được.
Mà tốc độ của Nguyên Hoàng Đạo Kiếm lại quá nhanh.
Cơ Huyền không có cả thời gian tung ra vật hộ thân.
Phụt!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủn, Cơ Huyền đã cảm nhận được một loại đau đớn xé rách.
Gã đột nhiên nhìn thấy cánh tay phải của mình đã văng ra.
“Không!” Cơ Huyền phát ra tiếng rống giận, khóe mắt như muốn nứt ra!
Sau lưng Quân Tiêu Dao kéo dài ra Ác Ma chi Dực, thân thể lao vút tới, giơ tay tìm tòi, lập tức đoạt được cả cánh tay Thánh Nhân Vương, hộp gỗ và cổ phù.
Những việc này đều xảy ra trong thời gian ngắn ngủn.
Không ai dự đoán được, Quân Tiêu Dao còn cất giấu thủ đoạn như vậy!
Ngoại giới.
Cảnh tượng này cũng bị Quan Thiên Kính chiếu rọi ra, triển lộ trước mắt mọi người.
“Chẳng lẽ là một trong ngũ đại thần quyết - Nguyên Hoàng Đạo Kiếm?”
“Sao có thể, đó không phải tuyệt học của Nguyên Thiên Chí Tôn sao, nghe đồn đã thất truyền lâu rồi!”
“Nói không chừng là cơ duyên mà Thần Tử Quân gia tìm được ở bí tàng thì sao?”
“Trời ạ, Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia bị chém đứt cánh tay Thánh Nhân Vương rồi!”
Rất nhiều tu sĩ kinh hô thất thanh.
Trước đó vì sương xám che khuất nên bọn họ cũng không nhìn thấy cuộc chiến ban đầu giữa Quân Tiêu Dao và Cơ Huyền.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao chỉ dựa vào một chiêu Nguyên Hoàng Đạo Kiếm đã chém đứt cậy vào lớn nhất của Cơ Huyền, cánh tay Thánh Nhân Vương.
Thật sự quá mạnh!
“Đáng chết, Thần Tử Quân gia các ngươi muốn làm gì?”
Ở hư không phía chân trời, sắc mặt Cơ Bang Ấn lập tức thay đổi.
Trước đó lão còn nói Cơ Huyền đã có chuẩn bị, vào bí tàng thì ăn chắc rồi.
Lão còn bày ra vẻ mặt thong dong đắc ý mà nói với Quân Chiến Thiên, người mà ông ta nên lo cho là Quân Tiêu Dao.
Kết quả hiện tại, cánh tay thiên kiêu nhà mình bị trảm rớt, điều này làm Cơ Bang Ấn giận cực công tâm, không thể duy trì bình tĩnh.
“Hừ, yên tâm, tôn nhi của lão phu cũng không phải ma quỷ gì, sẽ không hại tánh mạng Cơ Huyền.” Quân Chiến Thiên hừ lạnh và nói.
Mà ngay vào lúc câu nói của ông ta vừa dứt.
Mọi người nhìn thấy từ Quan Thiên Kính, Quân Tiêu Dao lại thúc giục Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, chụp vào đầu của Cơ Huyền.
Thực rõ ràng, hắn muốn mạng của Cơ Huyền.
“A... Cái này...” Quân Chiến Thiên ngẩng đầu, câm nín nhìn trời xanh, coi như không thấy được.
Cơ Huyền vội vàng tung ra đại dịch chuyển phù, hư không chung quanh nhộn nhạo một hồi, thân thể gã lập tức biến mất khỏi nơi đó.
Trong bí tàng, Quân Tiêu Dao thấy Cơ Huyền biến mất thì không sao cả mà lắc lắc đầu.
Thật ra Cơ Huyền có chết hay không cũng đã không liên quan đến hắn.
Dù sao đạo tâm của Cơ Huyền đã hoàn toàn tan vỡ, ngày sau không thể tạo thành uy hiếp với hắn.
Hơn nữa, hắn đã có được thứ quan trọng nhất.
Xương tay của Thánh Nhân Vương, hộp gỗ, cổ phù.
Đặc biệt là hộp gỗ kia khiến Quân Tiêu Dao cảm thấy cực kỳ hứng thú.
“Rốt cục đại cơ duyên mà Cơ Huyền nhớ mãi không quên là cái gì?” Quân Tiêu Dao đánh giá hộp gỗ.
Nhưng hắn cũng không trực tiếp mở ra.
Bởi vì Quân Tiêu Dao biết, có lẽ cảnh tượng giờ phút này trong bí tang đã bị Quan Thiên Kính hoàn toàn triển lộ ra.
Tất nhiên Quân Tiêu Dao rất rõ đạo lý “Tài không lộ bạch”.
(1) Ý là tiền tài không thể lộ cho người khác xem
Tuy thân phận của hắn khiến người bình thường căn bản không dám nhắm vào.
Nhưng khó tránh khỏi sẽ có bất hủ thế lực khác chú ý tới.
Nếu cơ duyên này quá hấp dẫn, cũng sẽ đưa tới rất nhiều đầu trâu mặt ngựa.
Quân Tiêu Dao trực tiếp thu mấy thứ này vào pháp khí không gian.
Khương Thánh Y không có ý kiến gì.
Có thể nói, trấn áp được ma thi chí tôn, hầu như đều là công lao của Quân Tiêu Dao, nàng chỉ đứng bên cạnh hiệp trợ mà thôi.
Cho nên đương nhiên cơ duyên cũng thuộc về Quân Tiêu Dao.
Còn về ba vị Tự Liệt Quân Tuyết Hoàng thì càng không có suy nghĩ gì.
“Các vị, đi ra ngoài đi, hành trình bí tàng lần này đã hạ màn viên mãn.” Quân Tiêu Dao cười lạnh nhạt, tâm tình cũng không tồi.
Bốn bộ viễn cổ long cốt, một Chí Tôn Tổ Long Cốt, hộp gỗ, xương tay Thánh Nhân Vương, ngoài ra còn tiện thể thu phục một tọa kỵ.
Đâu chỉ viên mãn, quả thực là quá viên mãn.
Đám người Quân Tiêu Dao rời khỏi nơi sâu trong bí tàng, sau đó hội hợp với Quân Linh Lung và Cửu Đầu Sư Tử.
Các thiên kiêu và tu sĩ thế lực lớn còn lại cũng lần lượt rút khỏi.
Nhưng mà, ngay khi đám người Quân Tiêu Dao vừa bước ra khỏi bí tàng chí tôn.
Hai luồng khí tức hùng hồn cùng dâng lên một lúc.
Một đến từ Cơ gia Cơ Bang Ấn.
Một đến từ Trưởng lão của nhất tộc Thương Long Tổ Long Sào.
“Xem ra còn có chút phiền phức nhỏ.” Quân Tiêu Dao đặt tay sau lưng, môi khẽ nhếch lên nụ cười như có như không, thong dong tự nhiên mà nói.
…
Ở lối vào bí tàng chí tôn, đám người Quân Tiêu Dao hiện thân.
Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y, tiên linh tuấn tú, mặc dù vừa trải qua đại chiến, nhưng cả người vẫn không dính bụi trần, cứ như đi đạp thanh du ngoạn một vòng rồi trở về.
Loại phong tư thản nhiên tiêu sái này càng làm rất nhiều nữ tu sĩ chung quanh phát ra tiếng thét chói tai, trong mắt liên tục phát ra tia sáng kỳ dị.
Quân Tiêu Dao quả thực là nam thần trong cảm nhận của các nàng.
Nhưng mà, còn không đợi những fan não tàn đó hưng phấn, hai luồng khí tức thánh cảnh hùng hồn đã không thể nhịn nổi mà bùng nổ.