Chương 417
Cho nên Long Côn ghen ghét trong lòng, gã tuyệt đối không muốn để Lang Huyên nhìn thấy tiểu bạch kiểm này.
“Ta ghét nhất là cá chạch, không ngờ ngươi lại đưa tới cửa.” Trong giọng nói của Quân Tiêu Dao mang theo chút lạnh lẽo.
Ngay sau đó, hắn trực tiếp ra quyền, trấn áp về hướng Long Côn.
“Làm càn!” Long Côn gầm lên một tiếng.
Gã thân là thiên kiêu của Thi Hài Long Tộc, cũng có người dám chủ động khiêu khích gã, quả thực là không biết sống chết.
“Sợ là tiểu tử này không biết Thi Hài Long Tộc lợi hại đến mức nào nên mới dám chủ động đánh tay không như vậy.”
Nhìn Quân Tiêu Dao dùng một quyền trấn sát đến, chung quanh vang lên tiếng hô kinh ngạc.
Long Côn cũng nâng quyền lên, va chạm với Quân Tiêu Dao.
Nhưng kết quả lại là...
Ca ca ca!
Tiếng cốt cách rách nát liên tục vang lên, một quyền của Quân Tiêu Dao không hề trở ngại mà đánh nát nửa người của Long Côn, hài cốt vỡ vụn văng ra đầy trời!
Những sinh linh ở đây đều trừng muốn rớt tròng mắt ra ngoài!
Nhục thân của Thi Hài Long Tộc có tiếng cường hãn ở Vạn Cổ Táng Thổ.
Trừ bá thể cổ đại của Minh Vương điện kia ra thì ai dám lấy nhục thân đối phó Thi Hài Long Tộc?
Hơn nữa chủ yếu chính là, hiện tại Quân Tiêu Dao này lại lấy trạng thái nghiền áp mà đánh cho Long Côn tan tác.
Quả thực không thể tưởng tượng!
“Sao... Sao có thể?” Cái miệng nhỏ của Tần Tiên Nhi cũng nhịn không được khẽ nhếch, có chút thất thần.
Cho dù là nàng thì khi đối đầu với Long Côn, cũng không chiếm được chút ưu thế nào, càng đừng nói là dùng nhục thân so đấu.
Rốt cục nhục thân của thiếu niên này mạnh tới mức nào?
“Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?” Sắc mặt Long Côn hoảng hốt, nửa người nứt nẻ rách nát, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Gã không nghĩ tới mình cũng có ngày đụng vào ván sắt.
Quân Tiêu Dao không để ý lắm, chỉ đàn áp một chưởng xuống.
Cả người Long Côn ớn lạnh, như rơi vào động băng, cảm nhận được khí tức tử vong.
Gã vội vàng lui ra phía sau, đồng thời quát lên thất thanh: “Ta là người của Thi Hài Long Tộc, ngươi thực sự có can đảm giết ta sao!?”
Quân Tiêu Dao nhìn như không thấy, chưởng ấn ầm ầm giáng xuống.
Tần Tiên Nhi há cái miệng nhỏ ra, vừa định mở miệng ngăn cản, nhưng chỉ nghe thấy phanh một tiếng.
Long Côn đã bị Quân Tiêu Dao đánh thành bánh nhân thịt.
Khuôn mặt tất cả sinh linh toàn trường đều dại ra.
Thiên kiêu của Thi Hài Long Tộc, nói giết là giết!
Con mẹ nó, vị công tử tuấn tú này có hung hãn quá không?
Những sinh linh ban đầu đi đến cùng Quân Tiêu Dao càng run rẩy cả người, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Chỉ sợ bọn họ cũng không thể tưởng được, vị công tử đi đến cùng họ lại mạnh tới mức này.
“Còn ai muốn xông lên không?” Quân Tiêu Dao nhìn quanh một vòng.
Một ít thiên kiêu Táng thổ bên cạnh sắc mặt âm tình bất định.
Bọn họ căn bản nhìn không thấu thực lực của Quân Tiêu Dao.
Nhưng nghĩ đến Quân Tiêu Dao muốn thu Lang Huyên làm nha hoàn, bọn họ cảm thấy lửa giận cuộn trào trong lòng.
Dựa vào cái gì nữ thần nhà mình lại bị bôi nhọ như vậy.
“Mọi người cùng xông lên, ta cũng không tin hắn có thể một mình đối phó tất cả chúng ta!”
“Đúng vậy, không được phép bôi nhọ Cửu công chúa!”
“Không thể để Cửu công chúa nhìn thấy tiểu tử này!”
Các thiên kiêu Táng thổ chung quanh đều lòng đầy căm phẫn.
Nói trắng ra chính là không muốn để Lang Huyên nhìn thấy Quân Tiêu Dao.
Nếu gặp được thì nói không chừng thật sự có thể chiếm được hảo cảm của Lang Huyên.
Đây là chuyện mà đàn liếm cẩu kia tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
“Thật sự là ai làm liếm cẩu thì muốn tự tìm đường chết hết sao?”
Quân Tiêu Dao nhìn đám thiên kiêu Táng thổ này vì Lang Huyên mà không biết sống chết thì hơi khẽ lắc đầu.
Tự làm bậy, không thể sống!
“Kiếp sau đừng làm chó, đi làm người đi.”
Quân Tiêu Dao trực tiếp đẩy ngang một chưởng ra, một loạt thiên kiêu đều bị nghiền áp thành bánh nhân thịt.
Những mảnh tay cụt chân cụt văng ra đầy trời, rất nhiều thiên kiêu Táng thổ phát ra tiếng kêu thảm thiết, đi đời nhà ma.
Cho dù là Tần Tiên Nhi cũng dại ra, nói không ra lời.
Rõ ràng hôm nay là tuyển chọn thánh vệ, hiện tại lại là Quân Tiêu Dao một mình tàn sát!
Vậy còn tuyển chọn cái gì, căn bản không cần so.
Một mình Quân Tiêu Dao đã đủ để một chọi một ngàn!
“Người này, chẳng lẽ là...”
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Tiên Nhi chợt lóe, nàng cũng không ngốc, lập tức liên tưởng tới thiên kiêu Quân gia gần đây đang nổi bật nhất kia.
Nhưng làm Tần Tiên Nhi nghi hoặc chính là, vị thiên kiêu kia là đến từ ngoại giới. Mà cả người công tử tuấn tú trước mắt lại cuộn trào tử khí, là sinh linh Táng thổ tiêu chuẩn.
Nhưng nếu dựa theo tiêu chuẩn tuyển chọn thánh vệ thì Quân Tiêu Dao thật sự đủ tư cách.
Chẳng những đủ tư cách, thậm chí còn vượt xa tiêu chuẩn.
Thậm chí Tần Tiên Nhi cho rằng, nếu Quân Tiêu Dao tham gia Thập Vương thịnh yến thì cũng đủ để so cao thấp với các vương khác.
“Ngươi đủ tư cách, có thể trở thành thánh vệ của công chúa điện hạ.” Tần Tiên Nhi nói.
Tuy Tần Tiên Nhi thật sự không muốn để một vị công tử tuấn tú như thế tiếp cận Lang Huyên.
Nhưng nếu là mệnh lệnh của Lang Huyên, Tần Tiên Nhi sẽ nghiêm khắc tuân thủ, tuyệt đối không vì tư tâm của mình mà làm chậm trễ chuyện của Lang Huyên.
“Chẳng lẽ ngươi không nghe rõ lời vừa rồi của ta sao?”
Nghe thấy Tần Tiên Nhi nói vậy, Quân Tiêu Dao khoanh tay mà đứng, vẻ mặt nhàn nhạt.
Hắn tới thu nha hoàn, không phải tới làm hộ vệ cho người khác.
“Công tử, thấy tốt thì thu đi, bằng không đắc tội Cửu công chúa cũng không có kết cục gì tốt.” Phía bên kia, thanh niên đầu mọc sừng khuyên nhủ.
Bọn họ đều cho rằng Quân Tiêu Dao tâm cao khí ngạo, chỉ sợ là vì giả ngầu nên mới nói ra lời nói.
Quân Tiêu Dao chưa nói cái gì.