Chương 414
Giờ phút này, sâu trong Minh Vương điện, một bóng người đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi trơ trọi.
Đó là một nam tử dáng người cường tráng, tóc đen xỏa tung, có da thịt màu đồng cổ.
Khuôn mặt hắn ta thô cuồng, trong mắt có cảnh tượng thiên hủy tinh trầm hiện hóa ra, cả người mang theo một khí thế cuồng bá không cách nào thu liễm.
Cứ như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, bộc lộ mũi nhọn.
Nam tử tuổi trẻ dáng người to lớn này có khí tức mạnh đến đáng sợ, có đại khí phách đẩy ngang vô địch Bát Hoang.
Nhưng làm người ta chú ý chính là, dáng người to lớn màu đồng cổ của hắn ta phủ kín vết rách, nhìn giống như đồ sứ nứt nẻ.
Nhưng dù vậy, trong thân thể kia ẩn chứa sức mạnh sinh mãnh, vẫn khiến hư không chung quanh giống như mơ hồ vặn vẹo.
Nam tử tuổi trẻ khí tức cuồng mãnh này chính là bá thể cổ đại của Minh Vương điện, một vị Chí Tôn tuổi trẻ thân thể tàn khuyết.
Hắn ta rất mạnh.
Thân là Thương Thiên Bá Thể hi hữu hiếm thấy, mặc dù chỉ là tàn khuyết, nhưng vẫn ngồi vững vàng ở vị trí đứng đầu của Thập Tiểu Vương.
Giờ phút này, trong mắt của vị bá thể cổ đại Sở Thiên Bá này phụt ra ba thước hàn quang.
“Ta cảm nhận được khí tức túc địch...” Tiếng nói của Sở Thiên Bá thật trầm ổn, giống như một con sư tử.
Hắn ta bò ra từ vực sâu, quên mất tất cả, vứt lại quá khứ, chỉ để lại tên của mình và một khối bá thể tàn khuyết.
Nhưng dù vậy, hắn ta vẫn không thể thoát khỏi loại vận mệnh khắc vào trong xương tủy này.
Thương Thiên Bá Thể và Hoang Cổ Thánh Thể đã định sẵn là tử địch số mệnh!
“Chẳng lẽ vị thiên kiêu Quân gia kia là Hoang Cổ Thánh Thể...” Trong mắt Sở Thiên Bá kích động một tia sáng lạnh lẽo.
Mặc dù hắn ta cũng không quen biết Quân Tiêu Dao, thậm chí không có một chút ân oán.
Nhưng cũng không ảnh hưởng hắn ta sinh ra địch ý với Quân Tiêu Dao.
Hai đại thể chất vốn chính là thù địch sinh tử, căn bản không cần phải có ân ân oán oán hoa hòe loè loẹt gì.
Gặp thì đánh là được!
“Ta chờ ngươi...” Sở Thiên Bá đứng lên, tóc đen múa may, đứng bễ nghễ trên vạn dặm sơn hà.
Hắn ta bỗng dậm chân một cái, ầm ầm ầm, đỉnh núi dưới chân nứt nẻ.
Vách đá bong ra từng màng, thể hiện ra bốn chữ to.
Duy ngã độc tôn!
Tin tức về chuyện Đọa Vũ Thánh Tử ngã xuống và Đọa Vũ tộc chịu thua cũng truyền khắp Táng thổ trong khoảng thời gian ngắn ngủn.
Trong Thập Tiểu Vương, không chỉ có Sở Thiên Bá và Lang Huyên nhận được tin tức này mà những vị vương còn lại đều đã biết.
Trong các thiên kiêu kia có người xem diễn, có kẻ kinh ngạc, cũng có người không phục.
Dù thế nào thì Đọa Vũ Thánh Tử vẫn là sinh linh Táng thổ, hơn nữa còn là một trong Thập Tiểu Vương.
Mà kẻ giết hắn ta lại là một thiên kiêu ngoại giới.
Từ trình độ nào đó điều này có nghĩa là thiên kiêu cấp bậc Thập Tiểu Vương cũng đánh không lại một thiên kiêu ngoại giới hay không?
Vậy thì mặt mũi Thập Tiểu Vương còn biết để ở chỗ nào nữa?
Bởi vậy, một ít người trong Thập Tiểu Vương đều nóng lòng muốn thử, muốn đánh một trận với Quân Tiêu Dao.
Nếu không phải Thập Vương thịnh yến sắp diễn ra thì chỉ sợ bọn họ đã sớm xuất phát đến Âm Minh vực.
Nhưng tất cả sinh linh này cũng không biết thật ra Quân Tiêu Dao đã rời đi Âm Minh vực.
...
Biên cảnh Tu La vực, trên không một bình nguyên huyết sắc.
Một con thuyền bay đang lao qua hư không.
Trên thuyền bay có một đám sinh linh đang đứng.
Bọn họ đều vây quanh một thiếu niên tuấn mỹ y quan trắng hơn cả tuyết, đó chính là Quân Tiêu Dao.
“Công tử thật lợi hại, Ma Lang Đạo kia bị một chưởng của công tử chụp ngã.”
Đàn sinh linh này đều thật tuổi trẻ, đang kết bạn với nhau để tiến đến Tu La vực.
Không ngờ trên đường lại gặp phải Ma Lang Đạo xú danh rõ ràng trên một bình nguyên huyết sắc.
Mà ngay vào lúc bọn họ bị bao vây tiễu trừ, một vị thiếu niên bạch y từ trên trời giáng xuống, giơ tay nhấc chân đã chụp ngã Ma Lang Đạo.
Điều này làm đàn sinh linh tuổi trẻ đều vô cùng kính nể.
“Đâu nào, chút tài mọn mà thôi.” Quân Tiêu Dao hơi xua tay.
Tất nhiên hắn không phải rảnh quá mà đi làm người lương thiện, nguyên nhân là vì muốn nhóm người này dẫn đường cho hắn.
Dù sao hắn thật sự không quen thuộc với Táng thổ.
“Công tử, ngươi nói mình đến từ Âm Minh vực, có từng nghe nói qua, Đọa Vũ Thánh Tử của Âm Minh vực bị một thiên kiêu ngoại giới đánh chết không.” Một nam tử tuổi trẻ đầu mọc sừng nói.
“Là ta giết.” Quân Tiêu Dao nói.
Toàn bộ tàu bay đều yên tĩnh lại, chúng sinh linh quay mặt nhìn nhau, sau đó đều nở nụ cười.
“Công tử thật biết nói giỡn, vị kia là thiên kiêu ngoại giới, mà ngươi là sinh linh Táng thổ mà.” Nam tử đầu mọc sừng cười cười.
Giờ phút này trên người Quân Tiêu Dao thật sự có một luồng tử khí nồng đậm đang quay cuồng.
Quân Tiêu Dao tùy ý cười, cũng không để bụng.
Hắn đã luyện hóa Âm Dương Thần Quả, tất nhiên cũng có được năng lực chuyển hóa toàn bộ khí huyết sinh cơ thành tử khí.
Nếu không như vậy thì đi đến đâu cũng sẽ bị người ta vây xem, sẽ bất lợi cho hành động của hắn.
“Công tử, lấy thực lực của ngươi thì không lẽ đi đến Tu La vực cũng là vì chuyện Cửu công chúa tuyển chọn thánh vệ?” Một vị nữ tử khác do dự thật lâu rồi mới mở miệng nói.
Nàng nhìn Quân Tiêu Dao, biểu cảm xấu hổ, nhưng vẫn lấy hết can đảm để đáp lời.
“Tuyển chọn thánh vệ?” Quân Tiêu Dao cảm thấy hơi mờ mịt.
“Chẳng lẽ công tử không biết việc này?” Điều này lại khiến mọi người thật bất ngờ.
Những người tới Tu La vực trong khoảng thời gian này không phải đều vì tuyển chọn thánh vệ sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!