Chương 309
Cuối cùng là quyển hạ của Thể Thư, Quân Tiêu Dao cảm thấy ở hạ giới này thì chỉ có kẽ nứt thập địa là có khả năng cất chứa quyển hạ của Thể Thư.
Bởi vì nếu xuất hiện trên mười khối đại lục thì hẳn đã sớm bị người ta phát hiện.
Mà kẽ nứt thập địa là nơi bí ẩn nhất, từ xưa đến nay không có nhiều người tiến vào được.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao cũng tiếp tục thăm dò.
Ở bên kia, hai người theo đuổi của Quân Tiêu Dao là Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh cũng đang tìm kiếm cơ duyên.
Yến Thanh Ảnh đi tới một tuyệt địa tĩnh mịch.
Mảnh đất này có một màu đen nhánh, các loại cỏ cây sinh linh đều như khô héo, sinh cơ đều bị hấp thu.
Liếc một cái nhìn lại, nơi đây không giống một chỗ có bảo bối.
Những thiên kiêu may mắn tiến vào kẽ nứt thập địa cũng sẽ không lãng phí thời gian ở nơi này.
Nhưng Yến Thanh Ảnh lại ma xui quỷ khiến mà đến đây.
Cả bản thân nàng cũng không rõ lắm, chỉ là trong tiềm thức, giống như có một lực hấp dẫn đang lôi kéo nàng đi tới.
Yến Thanh Ảnh đi thẳng một mạch về phía trước, đằng trước là một thung lũng rạn nứt thâm thúy, từng luồng triều tịch năng lượng hắc ám không ngừng thổi quét trong đó.
Tất cả linh khí thiên địa chung quanh đều như trôi theo triều tịch, bị cuốn vào trong đó.
Đôi mắt xinh đẹp của Yến Thanh Ảnh chợt lóe, thân thể mềm mại uốn éo, lắc mình lao vào bên trong.
Trung tâm sâu trong thung lũng có nguồn năng lượng tối đen như mực, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy trong nguồn năng lượng đó có một hạt giống đen nhánh.
Hạt giống đen nhánh kia có màu ám trầm thâm thúy, cứ như một vệt đen thuần túy.
Hình như năng lượng hắc ám trong thiên địa đều hội tụ với nhau, áp súc thành một hạt giống như vậy.
“Đó là... Hắc Ám tiên chủng!” Đôi mắt xinh đẹp đen nhánh như đêm sao của Yến Thanh Ảnh nở rộ ra ánh sáng xưa nay chưa từng có.
Khi nàng ta kế thừa Thôn Thần Ma Công, cũng thuận tiện có được một ít tư liệu, trong đó cũng có ghi lại, tiên chủng thích hợp nhất cho truyền nhân của Thôn Thần Ma Công là cái gì.
Mà Hắc Ám tiên chủng chính là tiên chủng thích hợp nhất cho truyền nhân của Thôn Thần Ma Công.
Yến Thanh Ảnh không nghĩ tới, trong kẽ nứt thập địa này mà cũng tồn tại tiên chủng.
Nàng càng không ngờ còn trùng hợp là Hắc Ám tiên chủng thích hợp với nàng ta nhất.
“Quả nhiên công tử nói không sai, ta có cơ duyên thuộc về chính mình.” Đôi mắt xinh đẹp của Yến Thanh Ảnh thực sáng ngời.
Giờ khắc này, nàng ta càng bội phục Quân Tiêu Dao, quả thực chính là thần toán, như đã tính toán trước được mọi chuyện.
Đi theo một vị chủ nhân như vậy thì ngày sau muốn không quân lâm thiên hạ cũng khó.
Nhưng mà, ngay vào lúc Yến Thanh Ảnh muốn thu lấy Hắc Ám tiên chủng.
Trong giây lát, trong hư không có sương mù hỗn độn tràn ngập, một chưởng ấn lượn lờ khí hỗn độn từ trời cao ép xuống.
Yến Thanh Ảnh đột nhiên không kịp phòng bị, chỉ có thể tạm thời né tránh.
Hắc Ám tiên chủng kia lại trực tiếp bị chưởng ấn kia nắm lấy.
“Là ai!”
Ngọc nhan tuyết trắng của Yến Thanh Ảnh lạnh như băng, ngọc dung mang theo sát khí.
Chỉ có ở trước mặt Quân Tiêu Dao, nàng ta mới là tiểu nữ tử và muội tử mềm mại.
Đối mặt với người khác thì không có sắc mặt đẹp gì.
Phía chân trời, hai bóng người một nam một nữ hiện lên.
Nam tử kia diện quan như ngọc, người mặc trường bào màu xích kim, khí hỗn độn quanh thân lượn lờ, tràn ngập khí tức cường đại.
Mà nữ tử kia ngồi xếp bằng trên thanh liên, tiên quang lượn lờ, siêu nhiên tuyệt tục, mặt phủ lụa mỏng, khiến người ta nhìn không rõ, giống như nữ tiên ngăn cách với trần thế.
Hai người này chính là Nghịch Thiên chi Tử mạnh nhất Lý Đạo Huyền và Cơ Thanh Y.
“Vận khí của ta quả nhiên không tồi, còn có được một hạt tiên chủng.” Lý Đạo Huyền thưởng thức Hắc Ám tiên chủng trong tay, trên gương mặt anh tuấn hiện ra ý cười thản nhiên.
Lời này khiến ngọc nhan của Yến Thanh Ảnh trở nên lãnh khốc.
Hắc Ám tiên chủng này rõ ràng là cơ duyên thuộc về nàng ta.
Nam tử trước mặt lại hoành đao cướp đoạt.
Nhưng nàng ta cũng có thể cảm nhận được Lý Đạo Huyền không bình thường.
Hơn nữa khí tức trên người hắn ta mơ hồ mang đến cảm giác áp bách cho Yến Thanh Ảnh.
Nhưng người làm Yến Thanh Ảnh kiêng kỵ vẫn là Cơ Thanh Y.
Khí chất của nàng ta, quá tiên.
Thậm chí còn mang theo một tia khí chất tương tự với Quân Tiêu Dao, đều là siêu nhiên trên cao như vậy.
Nhưng cũng may, Yến Thanh Ảnh có thể cảm giác được, Cơ Thanh Y không có ý động thủ với nàng ta, chỉ đơn thuần là đứng xem mà thôi.
“Các ngươi là người phương nào?” Đôi mắt xinh đẹp đen nhánh của Yến Thanh Ảnh thâm thúy như hắc động, tản mát ra một lực cắn nuốt khiến lòng người run sợ.
Lý Đạo Huyền thấy thế thì lạnh nhạt nói: “Ta có thể cảm nhạn được, ngươi là một trong những Nghịch Thiên Thập Tử, cho ngươi một cơ hội, giao căn nguyên thế giới ra, thần phục ta thì có thể tha chết cho ngươi.”
Nghe Lý Đạo Huyền nói thế, cuối cùng Yến Thanh Ảnh cũng biết.
Nàng biết vì sao Lý Đạo Huyền có thể mơ hồ mang đến cho mình một cảm giác áp bách.
Bởi vì rất có khả năng hắn ta chính là tồn tại mạnh nhất trong Nghịch Thiên Thập Tử.
Cũng tức là cái gọi là “Cổ vương”!
“Thế nào, không có phản ứng sao, ta đã giết hai tên trong Nghịch Thiên Thập Tử, không ngại lại giết thêm một.” Sắc mặt Lý Đạo Huyền chậm rãi âm trầm.
Giữa các Nghịch Thiên Thập Tử đều có một loại cảm ứng mơ hồ với nhau.
Đúng là Lý Đạo Huyền vừa vặn cảm ứng được khí tức của Yến Thanh Ảnh nên mới truy tung thẳng một mạch đến đây.
Nghe Lý Đạo Huyền buông lời uy hiếp, Yến Thanh Ảnh lộ ra một nụ cười lạnh.
Hắn ta cho rằng giết hai Nghịch Thiên chi Tử thì ghê gớm lắm sao?
Chủ nhân nàng Quân Tiêu Dao còn giết chết nhiều Nghịch Thiên chi Tử hơn Lý Đạo Huyền.