Chương 296
(1) Tự mình cảm giác tốt đẹp ý là: cho dù người chung quanh có ý kiến gì với mình, hoặc dù cảnh vật chung quanh như thế nào, bản thân cảm thấy tốt là được, không bận tâm đến những chuyện khác
Còn về Quân Dĩnh Nhi, tu vi của nàng quá thấp, không thích hợp tiến vào trong đó.
Mà Tô Tử Quỳnh chỉ là nữ nô mà hắn tùy tiện nhận lấy, tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng không có tâm tư bồi dưỡng.
Cho nên hắn chỉ mang theo ba người Khương Lạc Ly.
Cùng thời gian đó, ở Vạn Tượng đại lục, trong một rừng rậm yêu thú.
Một thanh niên sắc mặt trầm tĩnh như nước đang điên cuồng săn giết yêu thú.
Trên đỉnh đầu hắn ta có một phù chiếu tràn ngập khí tức tối cao đang lập loè tỏa ra thần hoa.
Đó chính là Thập Lục hoàng tử Phương Hàn!
“Không đủ, ta còn chưa giết đủ, thực lực còn chưa đủ mạnh!”
Trong rừng yêu thú, Phương Hàn không ngừng đánh chết yêu thú, trong mắt mơ hồ mang theo huyết sắc, cứ như tẩu hỏa nhập ma.
Quân Tiêu Dao như một ngọn núi lớn đè lên ngực làm hắn ta không thở nổi.
Quân Dĩnh Nhi giống như trở thành thị nữ của Quân Tiêu Dao, ngày nào cũng theo sát bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Người nào cũng có thể nhìn ra sự khuynh mộ cực độ trong mắt Quân Dĩnh Nhi, giống như thiếu nữ hoài xuân, hận không thể điên cuồng cho không Quân Tiêu Dao.
Điều này làm Phương Hàn không thể tiếp thu.
Hắn ta không thể chịu đựng việc nữ nhân mình thích biến thành mẫu liếm cẩu của Quân Tiêu Dao.
Lòng đố kị hừng hực tràn ngập trong lòng hắn ta.
Chỉ có giết chóc mới có thể làm hắn ta dịu lại một chút.
Tế thần phù chiếu không ngừng hấp thu những huyết nhục chi khí đó của yêu thú để cường hóa thực lực của Phương Hàn.
Nhưng loại cường hóa này quả thực như muối bỏ biển khi đối mặt với thiên kiêu Tiên Vực cường đại như Quân Tiêu Dao.
“Không đủ, còn chưa đủ, đáng chết, cho dù có tế thần phù chiếu, nhưng muốn đuổi kịp Quân Tiêu Dao kia thì cũng không biết phải chờ đến năm nào tháng nào!” Phương Hàn phát ra tiếng rống giận không cam lòng, hung hăng nện một quyền vào cây cổ thụ.
Hắn ta muốn vượt qua Quân Tiêu Dao, muốn đến Tiên Vực, muốn có được sự ưu ái của Quân Dĩnh Nhi!
Mà đúng lúc này, sâu trong một sơn cốc phía trước bỗng có dao động không gian truyền đến.
Tâm thần Phương Hàn khẽ động, lắc mình đi đến.
Sau đó, Phương Hàn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì ở sâu trong sơn cốc kia lại có một cái khe không gian cao chừng một người.
Không biết cái khe không gian đen nhánh kia sẽ dẫn tới đâu.
Nhưng trong cái khe này lại mơ hồ truyền ra một luồng linh khí nồng đậm, khiến người ta cảm thấy lỗ chân lông cả người đều như thư giãn mở ra.
“Đây là...” Trong lòng Phương Hàn hung hăng chấn động, sau đó trong mắt hiện lên kích động.
Trước đó hắn ta cũng từng mơ hồ nghe thấy, Đại Dận hoàng chủ - phụ thân hắn ta nói qua, cơ duyên kẽ nứt thập địa sẽ mở ra, các thiên kiêu đều lao đầu muốn chui vào trong đó.
Nhưng không phải ai cũng có tư cách đi vào.
Mà trước mắt, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì cái khe không gian này chính là một trong những lối vào kẽ nứt thập địa.
“Ha ha, quả nhiên Phương Hàn ta là vai chính hội tụ khí vận thiên địa, cả loại đại cơ duyên này cũng mở rộng cánh cửa cho ta!”
Phương Hàn ngửa mặt lên trời cười lớn, tan đi suy sút và khói mù trước đó, nét mặt hắn ta toả sáng, giống như khôi phục sinh cơ.
Quân Tiêu Dao kia lợi hại thì thế nào thì chung quy cũng là người của Tiên Vực, không được thiên địa hạ giới phù hộ.
Mà Phương Hàn hắn lại là vai chính thiên địa chân chính của hạ giới, một trong những Nghịch Thiên Thập Tử.
“Quân Tiêu Dao, chờ ta tiến vào kẽ nứt thập địa, thu hoạch cơ duyên, ta sẽ chứng minh với Quân Dĩnh Nhi, ta còn mạnh hơn ngươi!” Ánh mắt Phương Hàn thật sáng ngời, không hề do dự mà dứt khoát bước vào cái khe không gian.
Không chỉ Phương Hàn.
Trên toàn bộ thập giới đại lục đều hoặc nhiều hoặc ít xuất hiện những khe không gian như lối vào này.
Phía Cơ Thanh Y, với thân phận Nghịch Thiên chi mạnh nhất của Tử Lý Đạo Huyền, thậm chí hắn ta cũng không cần chủ động đi tìm lối vào kẽ nứt thập địa mà nó đã trực tiếp xuất hiện trước mặt.
Đáy mắt Lý Đạo Huyền mơ hồ lộ ra một tia đắc ý.
Đây là minh chứng hắn ta không giống người thường, thậm chí còn là nổi bật nhất trong Nghịch Thiên Thập Tử.
Nhưng Cơ Thanh Y chỉ lạnh nhạt gật gật đầu, sau đó gót sen điểm nhẹ, lướt vào trong đó.
Cảm nhận được thái độ có chút đạm mạc của Cơ Thanh Y kia, đôi mắt Lý Đạo Huyền hơi trầm xuống.
Hắn ta thân là vai chính thiên địa của Hỗn Độn đại lục, Nghịch Thiên chi Tử mạnh nhất, tất nhiên dã tâm của những Nghịch Thiên chi Tử khác cũng không thể so sánh với hắn ta.
Hắn ta nhất định phải chinh phục Cơ Thanh Y.
Hắn ta cũng nhất định phải đi đến Tiên Vực.
“Chờ ta gom đủ căn nguyên của thập giới, trở thành Nghịch Thiên chi Vương thì cho dù là Cơ Thanh Y cũng chỉ có thể thần phục ta!” Lý Đạo Huyền hơi nheo đôi mắt lại, bước vào lối vào kẽ nứt thập địa.
Bên kia, Tiểu Ma Tiên và Vong Xuyên cũng tìm được một lối vào.
Còn có Dương Bàn, Pháp Hải, mỗi người trong bọn họ đều mời chào được một đám thiên kiêu có khí vận không nhỏ ở hạ giới.
Tuy không thể so sánh với Nghịch Thiên Thập Tử, nhưng cũng không yếu, thậm chí một số người trong đó có thể tranh phong với một ít thiên kiêu trẻ tuổi trên Tiên Vực.
Đương nhiên còn có một ít thiên kiêu Tiên Vực và hạ giới, hoặc vì ngoài ý muốn, hoặc là nhờ cơ duyên nào đó, cũng có thể tìm được lối vào kẽ nứt thập địa.
Nói ngắn gọn, một đám thiên kiêu đứng đầu hạ giới đều tiến vào kẽ nứt thập địa, triển khai trận tranh đoạt cơ duyên cuối cùng.
...
Trong thông đạo hư không đen nhánh thâm thúy, đám người Quân Tiêu Dao đang lao vút đi.
“Đây là cái khe không gian sao, sao lại xa như vậy?” Khương Lạc Ly nghi hoặc.
Theo lý thuyết, tiến vào khe không gian thì hẳn sẽ nhanh chóng tới được đích đến.
Nhưng hiện tại bọn họ lại phải lao nhanh trong thông đạo hư không.
“Chỉ sợ đây cũng là một loại khảo nghiệm.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật thâm thúy.
Mà đúng lúc này, bước chân hắn bỗng khựng lại, hắn vẫy tay một cái, pháp lực phát ra, lôi kéo ba người Khương Lạc Ly qua một bên.
Ầm ầm ầm!
Ở nơi bọn họ dừng lại trước đó, hư không chấn vang sụp đổ, giống như hố sâu đen nhánh.
“Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã rơi vào rồi.” Khương Lạc Ly vỗ vỗ ngực, tim có chút đập nhanh.