Chương 256
Vốn dĩ Đọa Thần Tử muốn đào hố bẫy Quân Tiêu Dao.
Vốn dĩ chiến đài cổ này dùng để dồn Quân Tiêu Dao vào đường cùng, không để người bảo hộ của hắn có cơ hội giải cứu hắn.
Kết quả bây giờ lại phản ngược dồn ép chính Đọa Thần Tử.
Sau khi chiến đài cổ mở ra, chỉ có một bên hoàn toàn thua hoặc tử vong thì mới giải trừ được đạo văn xung quanh.
Nhưng tình hình trước mắt, ai thông minh là nhận ra ai sẽ là người thua.
“Sao lại như vậy?” Đọa Thần Tử lắc đầu, đầu bù tóc rối, không thể tin nổi.
Không thể không nói rằng cơ thể quái thai cổ đại của gã rất mạnh.
Dù bây giờ đã bị chia năm xẻ bảy nhưng cũng đang khôi phục, chỗ thịt bị thủng bắt đầu sinh sôi, chuẩn bị khép lại.
Nhưng lòng Đọa Thần Tử đã bắt đầu bồn chồn lo lắng.
Mặc dù cơ thể có thể khép lại như cũ nhưng vẫn sẽ bị Quân Tiêu Dao đánh tan.
“Cuối cùng cũng thấy sợ rồi à, đây mới là cảm xúc ngươi nên có khi đối mặt với bổn thần tử!”
Quân Tiêu Dao lấy bao tay tiêu diệt thánh vương ra đeo vào tay phải.
Đọa Thần Tử vẫn đủ tư cách làm bao cát cho hắn.
Ít nhất cũng da dày thịt béo, đánh rất đã.
Hắn lại ra chiêu.
Bây giờ có thêm bao tay tiêu diệt thánh vương, uy lực cú đánh của Quân Tiêu Dao càng mạnh mẽ hơn.
Không gian trước mặt bị xé rách như trang giấy trắng.
Khó mà tin rằng một người cũng chỉ là thiên kiêu nhất cảnh mà hở chút là xé rách không gian.
Ai không biết còn tưởng là thánh nhân nào đang ra tay.
“Không, ta sẽ không thua, ai cũng có thể đứng lên được, không thể chỉ có mình ngươi là vô địch!”
Đọa Thần Tử gào thét, mái tóc trắng xám bay tán loạn, lực thở lại tăng lên.
Phù văn quỷ dị lao rà từ cơ thể đã mòn rách của gã.
Rồi sau đó, trong ánh mắt như chết sững của mọi người.
Cơ thể của Đọa Thần Tử bắt đầu khép lại với tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã khôi phục như lúc ban đầu.
“Kinh khủng thật đó, chẳng lẽ Đọa Thần Tử đã có có thể bất diệt?” Một vị thiên kiêu Tiên Vực hít một hơi thật sâu.
“Không phải bất diệt, chỉ là tốc độ hồi phục kinh người thôi. Nếu đập nát cơ thể gã, chắc là không thể khôi phục được.” Cũng có người nhận ra.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì biểu hiện của Đọa Thần Tử cũng làm rất nhiều người phải kinh ngạc.
Không hổ danh là thiếu niên chí tôn của Đọa Thần Cung.
Nếu không phải gặp trúng Quân Tiêu Dao, chắc chắn gã sẽ không thảm hại như vậy.
Đọa Thần Tử lại dùng tuyệt học, tay gã kết ấn, sát khí dao động, ma quang hội tụ.
Một hắc ấn kinh khủng xuất hiện, mọi người vừa nhìn đã thấy lạnh sống lưng.
“Đó là… đại thần thông mạnh chí tôn của Đọa Thần Cung, Đọa Thiên Ấn!”
Tiếng kinh hô của thiên kiêu Tiên Vực vang lên khắp nơi.
Không phải họ hiểu biết nhiều mà Đọa Thiên Ấn này quá nổi tiếng ở Hoang Thiên Tiên Vực, là tuyệt học trấn phái của Đọa Thần Cung.
Nghe đồn Đọa Thần Cung từng có cường giả chí tôn, nhờ có Đọa Thiên Ấn đã đánh chết một vị chí tôn cùng đẳng cấp.
Bởi thế có thể thấy được sức mạnh kinh người của Đọa Thiên Ấn.
Đọa Thiên Ấn này cũng là đại thần thông đồng đẳng cấp với Long đại thần thông của Tổ Long Sào.
Nghe đồn một ấn của nó đã đủ để một người bị đọa đến tầng cuối cùng của địa ngục, có thể thấy được sức mạnh của đại thần thông này.
Quân Tiêu Dao thấy thế, khóe môi cười khẽ.
“Cuối cùng cũng có chút gì đó thú vị, nếu không thì nhàm chán lắm.”
Quân Tiêu Dao cười khẽ, cùng lúc đó lồng ngực hắn sáng lên.
Luồng sáng đầy hoa hiện lên, đó là biểu hiện của việc đang vận thần thông cốt chí tôn.
“Cốt chí tôn, là đặc thù của thể chất Quân gia thần tử!” Ánh mắt của tất cả thiên kiêu Tiên Vực đều nhìn chằm chằm, ai nấy đều hâm mộ cực kỳ.
Ngoài việc có thánh thể Hoang Cổ ra thì Quân Tiêu Dao còn có cốt chí tôn.
Thân có hai thể chất loại đỉnh cấp, thảo nào hắn có tự xưng là vô địch.
Quân Tiêu Dao không dùng ánh sáng trời xanh mà trực tiếp dùng hình thái hoàn chỉnh của bàn tay trời xanh!
Giữa rừng hoa đang sáng rực, một bàn tay che trời được phủ đầy phù văn xuất hiện, mang theo luồng hơi thở che trời lấp đất.
Bàn tay ánh sáng khổng lồ này đại diện cho suy nghĩ của trời xanh, bóp chết vạn vật trên thế gian!
Bàn tay trời xanh và Đọa Thiên Ấn gặp nhau.
Giống như một trăm viên đạn hạt nhân nổ tung, hư không lập tức tối đen như mực.
Va chạm quá mạnh làm gợn song khuếc tán như trời đất bị diệt vong.
Đôi cánh trắng đen của Đọa Thần Tử che trước người gã như tấm khiên chắn.
Dù thế gã cũng bị đánh thật mạnh, ho ra máu bay ngược về sau.
Bên ngoài cơ thể Quân Tiêu Dao thì một luồng ánh sáng ngưng tụ thành thanh thiên tổ long giáp.
Sóng xung kích đập vào thanh thiên tổ long giáp nhưng không thể làm Quân Tiêu Dao bị thương.
Mặc dù có một vài gợn sóng xuyên qua thanh thiên tổ long giáp, xẹt qua cơ thể Quân Tiêu Dao.
Lấy cường độ của thánh thể Hoang Cổ thì những gợn sóng đó chẳng khác gì đang gãi ngứa.
Quân Tiêu Dao cũng không nhàn rỗi, khi Đọa Thần Tử hộc máu bay ngược ra sau, hắn lại ra chiêu, muốn cho Đọa Thần Tử một chiêu kết liễu.
Đọa Thần Tử thấy thế, cuối cùng gương mặt cũng khẽ hoảng sợ.
Sau lưng gã, đôi cánh đen trắng chấn động, khí âm dương chuyển động.
Đây không phải là thần thông thiên phú của Đọa Thần Tử mà là thần thông của chính cơ thể quái thai cổ đại, cũng coi như là một loại thể chất đặc thù.
Khi hai cánh chuyển động, dường như tạo ra âm dương tối thượng.
Hai luồng ánh sáng đen trắng quét về phía Quân Tiêu Dao, chặn quyền phong của hắn lại.
“Ồ, đôi cánh này…” Quân Tiêu Dao kinh ngạc, nhận ra sự bất phàm của đôi cánh này.
“Quân Tiêu Dao, ngươi nghĩ chỉ có ngươi có thể chất đặc thù à, nếm thử Đọa Thiên Sí của ta đi!” Đọa Thần Tử rống lên.
Đọa Thiên Sí này cực kỳ kinh khủng, khí âm dương lượn lờ bao phủ khắp không gian.
Âm dương hỗn loạn, trấn áp vạn linh!
Đến nhóm người Nghệ vũ hay Tô Tử Quỳnh sau khi cảm nhận được sức mạnh của Đọa Thiên Sí, sắc mặt cũng trở nên khá nặng nề.
Đúng là Đọa Thần Tử này cũng có chút bản lĩnh.
Chỉ với Đọa Thiên Sí của gã đã đủ để gã thắng rất nhiều thiếu niên chí tôn.
Cộng thêm cơ thể quái thai cổ đại, Đọa Thần Tử có uy danh như vậy, về tình thì cũng có thể hiểu.
Nhưng trước mặt Quân Tiêu Dao, những thứ này đều vô dụng.
Nhìn luồng ánh sáng đen trắng đang bay về phía mình, Quân Tiêu Dao đưa tay ra, pháp lực mãnh liệt.