Chương 174
Một vài người cũng phản ứng lại.
Bọn họ còn tưởng rằng Võ Minh Nguyệt thần cơ diệu toán, mắt sáng như đuốc.
Kết quả đều là Thần Tử Quân gia đứng sau lưng đặt cược.
Chỉ là...
Từ lúc nào mà Võ Minh Nguyệt và Thần Tử Quân gia thân cận như vậy?
“Chuyện này sao có thể, sao Minh Nguyệt công chúa có thể dùng chung một phòng với Quân Tiêu Dao?” Âm Dương Thánh Tử khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin được.
Võ Minh Nguyệt nhìn cũng không chịu nhìn hắn ta một cái.
Hiện tại lại đi ra với Quân Tiêu Dao từ một căn phòng.
“Thật khiến người ta khó hiểu, trước kia nghe đồn Quân Tiêu Dao khinh thường thân phận phò mã, thậm chí giáp mặt hạ thấp Võ Minh Nguyệt, sao hiện tại lại ở cạnh nhau?” Hạ Lam cũng nghi hoặc khó hiểu.
Mà Hoa Tích Tình thì không nói gì, ánh mắt dừng lại trên dung nhan tuấn tú như tiên của Quân Tiêu Dao, nhất thời có chút thất thần.
“Quân Tiêu Dao, thì ra là ngươi!” Sự lạnh lẽo trong mắt Kim Liệt càng đậm.
Gã vốn khó chịu Quân Tiêu Dao.
Giờ phút này Quân Tiêu Dao lại cản trở gã, càng khiến lửa giận trong lòng Kim Liệt dâng cao.
“Ai ra giá cao thì được, ngươi có thể tiếp tục báo giá, nhưng nói trước, bản Thần Tử thắng được không ít tiên nguyên.” Giọng nói của Quân Tiêu Dao mang theo chút nghiền ngẫm.
Có tiền mới là đại gia.
“Ngươi...” Kim Liệt hô hấp dồn dập, thở hổn hển, nếu không phải nơi đây cấm đánh nhau thì gã thật sự sẽ nhịn không được mà ra tay.
Hơn nữa hai trăm tiên nguyên cũng đã là cực hạn của Kim Liệt.
Nhìn thấy Kim Liệt nói không nên lời.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nhìn quét tứ phương rồi nói: “Bản Thần Tử muốn người này, ai muốn tranh cũng có thể mở miệng.”
Toàn bộ hội trường, rất nhiều thế lực ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, đều im lặng không nói gì.
một câu của Quân Tiêu Dao khiến cả trường im ắng đi!
“Ha hả, nếu Thần Tử cần thì bán người này cho Thần Tử, hơn nữa hai trăm tiên nguyên là đủ rồi.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội, Càn Đa đi tới và cười nói.
Nghe thấy lời này, thiếu chút nữa Kim Liệt đã nhổ ra một búng máu.
Đây không phải là giá cả gã đưa ra sao?
“Ừm, Vạn Bảo thương hội, bản Thần Tử nhớ kỹ.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu và nói.
Ánh mắt Càn Đa lộ ra kinh hỉ, hắn ta muốn chính là hiệu quả này.
“Nhớ kỹ, có thể trở thành nô lệ của Thần Tử là may mắn của ngươi, hắn chính là thiên kiêu có thân phận tôn quý nhất, thực lực mạnh nhất Hoang Thiên Tiên Vực, không gì sánh nổi.” Càn Đa lại nói với nam tử tuổi trẻ, thuận tiện chụp mông ngựa một cái.
Nam tử tuổi trẻ nhìn thật sâu vào mắt Quân Tiêu Dao.
Cho dù lấy thân phận và lai lịch thần bí của hắn, khi gặp Quân Tiêu Dao thì đáy lòng cũng hơi kinh hãi, có cảm giác không nhìn thấu nổi.
Điều này làm hắn cảm thấy khó tin.
Bởi vì hắn chính là một trong những thiên kiêu đứng đầu của Huyền Thiên Tiên Vực, có thể tranh phong với các chí tôn tuổi trẻ, thậm chí quái thai cổ đại.
Nhưng hiện tại, hắn lại không nhìn thấu một người tuổi còn nhỏ hơn mình rất nhiều.
“Đúng rồi, bỏ pháp khí khống chế trên người hắn đi.” Quân Tiêu Dao xua xua tay và nói.
“Nhưng Thần Tử, nếu hắn không nghe lời...” Càn Đa chần chờ mà nói.
“Không ngại.” Quân Tiêu Dao lắc đầu.
Càn Đa lập tức phân phó hạ nhân, gỡ pháp khí khống chế trên người nam tử tuổi trẻ xuống.
Ánh mắt nam tử nhìn về phía Quân Tiêu Dao cũng hòa hoãn rất nhiều.
Sở dĩ Quân Tiêu Dao phân phó như vậy là vì hoàn toàn không cần dùng đến pháp khí khống chế.
Nam tử này không uy hiếp được hắn.
Nếu không phục tùng thì trấn áp là được.
“Đi thôi.” Quân Tiêu Dao phất ống tay áo một cái, xoay người rời đi.
Khi rời đi, hắn lạnh nhạt liếc nhìn đám người Kim Liệt, Diệp Tinh Vân một cái.
Ánh mắt kia bình tĩnh lạnh nhạt đến cực điểm.
Tựa như đảo qua một đống rác rưởi.
Thẳng đến đám người Quân Tiêu Dao đi mất, Kim Liệt mới ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng.
“Quân Tiêu Dao, chờ đến lúc tới Thiên Đạo Lâu, ta nhất định phải so cao thấp với ngươi!”
...
Sau khi rời khỏi hội đấu võ, đám người Quân Tiêu Dao lập tức về tới khách điếm.
Võ Minh Nguyệt lưu luyến trong lòng nên cũng đi theo trở lại.
Điều này làm địch ý trong mắt Quân Linh Lung càng dâng trào.
Theo cái nhìn của nàng, vị trưởng công chúa hoàng triều này muốn cướp vị trí thị nữ của mình.
Quân Tiêu Dao cũng không thèm để ý, hiện giờ hắn càng tò mò về thân phận lai lịch của nam tử tuổi trẻ này.
Trong một đại sảnh, Quân Tiêu Dao ngồi ngay ngắn và hỏi: “Ngươi tên là gì, lai lịch ra sao, nói rõ ràng.”
Quân Tiêu Dao không quanh co lòng vòng nhiều mà trực tiếp hỏi thẳng.
Nam tử tuổi trẻ cũng thức thời, biết tuy cảnh giới của Quân Tiêu Dao thấp hơn hắn một bậc, nhưng với khí tức siêu nhiên như tiên này thì hắn tuyệt đối không thể chống lại.
Hơn nữa trước đó Quân Tiêu Dao là người duy nhất đặt hắn thắng, lại thay hắn giải trừ uy hiếp của Kim Sí Tiểu Bằng Vương.
Nam tử tuổi trẻ sẽ không vờ như không nhìn thấy đủ loại ân tình.
Cho nên hắn cũng bẩm báo đúng sự thật.
“Đa tạ công tử tương trợ, tại hạ tên là Nghệ Vũ, là đế tộc cổ xưa của Huyền Thiên Tiên Vực, người của Nghệ tộc.” Nam tử tuổi trẻ tên là Nghệ Vũ nói.
“Đế tộc cổ xưa?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Cái gọi là đế tộc cổ xưa là đạo thống được Đại Đế truyền thừa lại từ thời kỳ xa xưa.
Loại đạo thống này cực kỳ cổ xưa, hơn nữa rất chú trọng truyền thừa huyết mạch, số lượng tộc nhân cũng sẽ không quá nhiều.
Nghiêm khắc mà nói, Quân gia cũng không xem như đế tộc cổ xưa.
Bởi vì tổ tiên mạnh nhất của Quân gia không phải là Đế.
Mà là Tiên!
Tuy rằng bối cảnh của bản thân Quân Tiêu Dao cũng cực kỳ siêu nhiên.
Nhưng hắn hoàn toàn không xem thường đế tộc cổ xưa.
Hơn nữa hiển nhiên Nghệ Vũ là truyền nhân trung tâm nhất của Nghệ tộc.
“Vì sao ngươi lại lưu lạc đến Hoang Thiên Tiên Vực?” Quân Tiêu Dao dò hỏi.
Nghệ Vũ nghe vậy thì trong mắt hiện ra thù hận cực độ.
“Đều là vì Thái Cổ hoàng tộc của Huyền Thiên Tiên Vực, Thái Dương Thần Sơn!” Nghệ Vũ lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn cũng trực tiếp thuật lại những chuyện mình trải qua từ đầu chí cuối cho Quân Tiêu Dao biết.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!