Chương 170
“Công tử, sao nàng lại như vậy?” Bên kia, Quân Linh Lung cũng cực kỳ bất ngờ, đôi mắt xinh đẹp hơi trợn to.
Quan hệ giữa Quân Tiêu Dao và Võ Minh Nguyệt trừ bản thân họ ra thì chỉ có Quân Trượng Kiếm hay biết.
“Nói ra thì rất dài, nhưng Minh Nguyệt là người có thể tin tưởng.” Quân Tiêu Dao cười nói.
Nghe thấy lời này, Võ Minh Nguyệt lộ ra một ý cười động lòng người.
Có thể được Quân Tiêu Dao tin tưởng, khiến nàng cực kỳ vui vẻ.
Nhưng Quân Linh Lung lại không vui vẻ nổi, trong mắt mơ hồ có chút căm thù.
Nàng đã nhận ra một chút uy hiếp.
“Hình như Âm Dương Thánh Tử ngoài cửa có ý với ngươi đấy.” Quân Tiêu Dao tùy ý nói.
Tuy rằng cách căn phòng, nhưng Quân Tiêu Dao cũng có thể biết được tình huống bên ngoài.
Vị Âm Dương Thánh Tử kia có chỗ dựa là Âm Dương Giáo, còn là Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện.
Trước kia Thánh Linh Thư Viện truyền ra tin tức, nói không chào đón Quân Tiêu Dao đến, trong đó tất nhiên cũng có đám người Âm Dương Thánh Tử quạt gió thêm củi.
Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì trong lòng ngọt ngào, thầm nghĩ: “Chủ nhân đang ghen sao?”
Nhưng nàng cũng lập tức tỏ thái độ: “Chủ nhân quá lo lắng, Minh Nguyệt cũng chưa từng liếc nhìn Âm Dương Thánh Tử gì kia cái nào.”
“Hừm.” Quân Tiêu Dao gật đầu.
Võ Minh Nguyệt là món đồ chơi trong tay hắn, còn có tác dụng với hắn, há có thể tùy tiện để người khác nhúng chàm.
“Đúng rồi, chủ nhân, Minh Nguyệt còn mang đến cho ngài hơn một trăm tiên nguyên, ta chỉ có thể gom được bao nhiêu đây thôi.” Võ Minh Nguyệt rất thuận theo mà lấy ra tiên nguyên trong pháp khí không gian.
Mặc dù lấy thân phận trưởng công chúa của nàng, muốn gom đủ nhiều tiên nguyên như vậy cũng không phải chuyện dễ.
Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Hắn còn chưa lợi dụng Võ Minh Nguyệt mà Võ Minh Nguyệt đã tự động đảm nhiệm công cụ.
“Rất tốt, đa tạ.” Quân Tiêu Dao thu hồi tiên nguyên, thuận tay sờ sờ mái tóc đen mượt mà của Võ Minh Nguyệt.
Võ Minh Nguyệt hơi nheo đôi mắt xinh đẹp lại, trong lòng ngọt ngào.
Quân Linh Lung bên cạnh càng nhìn càng cảm thấy tức ngực, nàng đứng phía sau Quân Tiêu Dao, vươn tay ngọc ra, dịu dàng nói: “Công tử, Linh Lung bóp vai cho ngài.”
Võ Minh Nguyệt thì đặt tay lên chân Quân Tiêu Dao và nói: “Chủ nhân, Minh Nguyệt đấm chân cho ngài.”
“Khụ...”
Dù là Quân Tiêu Dao cũng sửng sốt trong chớp mắt, sau đó làm bộ không thèm để ý.
Tại sao hắn cảm thấy như có Tu La tràng mở ra?
...
Mà phía bên kia, hội đấu võ cũng chuẩn bị bắt đầu.
Các thiên kiêu đều ngồi trên đài quan sát.
Mà một ít thiên kiêu có thân phận tôn quý thì ngồi trong phòng khách quý.
Ví dụ như Kim Sí Tiểu Bằng Vương Kim Liệt kia.
Hình thể gã cao lớn, anh tuấn thần võ, có mái tóc dài ánh vàng rực rỡ xỏa dài xuống.
Đôi mắt là đồng tử dựng thẳng kim sắc, giống như thú loại, mang theo một cảm giác dã tính, cực kỳ lãnh khốc.
Sau lưng gã cũng có một đôi cánh hoàng kim, mỗi một mảnh lông chim đều sắc bén giống như thần kiếm kim sắc.
“Lần này ta muốn thu một ít người theo đuổi cường đại, còn có Quân Tiêu Dao kia...” Kim Liệt nheo mắt lại, tỏa ra lãnh quang.
Quân Tiêu Dao hàng phục Cửu Đầu Sư Tử làm tọa kỵ khiến Kim Liệt cực kỳ khó chịu.
Nguyên nhân rất đơn giản, người ngoài nhắc tới Thái Cổ vương tộc đỉnh cấp đều sẽ lập tức nghĩ đến Cửu Đầu Sư Tử và Kim Sí Đại Bằng.
Từ trước đến nay hai chủng tộc này có danh tiếng ngang nhau, nhắc tới một loài thì khó tránh sẽ nhắc tới loài còn lại.
Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao dùng Cửu Đầu Sư Tử làm tọa kỵ, Kim Sí Đại Bằng thì đứng ngang hàng với Cửu Đầu Sư Tử.
Vậy chẳng phải Kim Sí Đại Bằng cũng tương đương với tọa kỵ hay sao?
Đến lúc đó người ngoài nhắc tới Kim Sí Đại Bằng thì sẽ nói, loài này giống như nhất mạch Cửu Đầu Sư Tử, đều là tọa kỵ.
“Hừ, Cửu Đầu Sư Tử kia thật là làm mất hết thể diện của Thái Cổ vương tộc ta!” Sắc mặt Kim Liệt trầm xuống.
Gã hạ quyết tâm, nhất định phải gặp mặt Quân Tiêu Dao trong Thiên Đạo Lâu diễn ra sau đó.
Thể diện của Thái Cổ vương tộc không thể bị mất!
“Các vị, hoan nghênh tới tham gia hội đấu võ do Vạn Bảo thương hội chúng ta tổ chức, hy vọng các vị đều có được thu hoạch, kiếm đầy bồn đầy chén.” Một lão giả chủ trì đi lên đài cao và nói.
Lão cũng không nói lời vô nghĩa, rất nhanh đã tiến vào chính đề.
Hai nô lệ bị xua đuổi lên.
Một tên cả người mọc đầy lông bờm, hình thể cực kỳ to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, cầm một cây gậy xương màu trắng hếu.
“Thì ra là một Man tộc.” Một ít tu sĩ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Man tộc cũng là một tộc đàn rất khổng lồ, có rất nhiều nhánh.
Thậm chí Man tộc cao đẳng có thể tu luyện man văn đặc thù, mượn dùng sức mạnh tự nhiên của thiên địa.
Tuy Man tộc này không phải Man tộc cao đẳng, nhưng thực lực cũng cực kỳ cường đại.
Mà nô lệ còn lại thì có dáng người cực kỳ khô quắt, gầy như que củi.
“Là Phong Ảnh tộc.” Một lão nhân nhận ra.
“Được rồi, các vị có thể đặt cược.” Lão giả chủ trì nói.
Quân Tiêu Dao tùy ý liếc nhìn đánh giá một cái.
Nhìn qua, cho dù là ở phương diện nào thì Man tộc cũng mạnh hơn Phong Ảnh tộc kia.
Hơn nữa Man tộc da dày thịt béo, phòng ngự cũng mạnh, mặc dù Phong Ảnh tộc chiếm ưu thế tốc độ, nhưng muốn tạo thành tổn thương trí mạng cho Man tộc thì cũng cực kỳ khó khăn.
Cho nên đa số mọi người đều đặt Man tộc.
“Mười tiên nguyên, đặt cho Phong Ảnh tộc.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Quân Linh Lung và Võ Minh Nguyệt đều hơi kinh hãi.
Vừa đặt đã là mười tiên nguyên, tuyệt đối là số tiền lớn.
Không cẩn thận một chút là có thể lỗ sạch vốn.
Đương nhiên, các nàng cũng không phản đối gì, lời nói của Quân Tiêu Dao chính là mệnh lệnh.
Nhưng kết quả lại nhanh chóng xuất hiện.
Cuối cùng, Phong Ảnh tộc kia lại kích hoạt sức mạnh huyết mạch, dùng một lưỡi dao gió sắc bén trực tiếp xuyên thủng ngực Man tộc.
“Chủ nhân thật quá lợi hại, tuệ nhãn như đuốc.” Võ Minh Nguyệt sùng bái mà nói.
“Chút tài mọn mà thôi.”
Lấy thiên phú hiện giờ của Quân Tiêu Dao, chưa bàn đến chuyện thấy rõ vạn vật, nhưng vẫn có thể tra xét thiên phú của những người này.
Cuối cùng, Phong Ảnh tộc kia bị một thiên kiêu thế lực lớn mua đi.
Nói chung, nô lệ thực lực mạnh thì đều có người muốn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!