Mất cả một ngày thu dọn vất vả, rốt cục thì đến sáng hôm sau, cả nhóm Trần Hoài Nam đã có thể lên đường.
Trước khi đi, cậu ta đã cất công nhắn tin nhắc nhở em gái rằng mình sẽ về quê chơi mấy hôm... Cơ mà em ấy giống như không bất ngờ cho lắm, tựa hồ đã biết chuyện này từ trước rồi.
Cũng phải, có Himiko ở đây cơ mà.
Cùng nhau bước lên chuyến xe, Trần Hoài Nam nhanh chóng chọn cho mình một băng ghế tương đối trống trải rồi ra hiệu cho Lily đến ngồi cùng mình cho an toàn. Còn về Himiko... Cậu ta lại tỏ ra không để tâm cho lắm. Đó rõ ràng là một sự thiên vị.
Mà đối với Lily thì đây chính là lần đầu tiên cô ấy được ngồi xe lửa đâm ra nhất thời cô bé không thể ngồi yên ngay được. Từ nãy đến giờ, Lily cứ mãi hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ với ánh mắt sáng rực, miệng nhỏ há hốc mà nhìn ngắm quang cảnh xung quanh mình liên tục đổi thay.
"Cẩn thận một chút, xe này chạy nhanh lắm đấy" Trần Hoài Nam nhắc nhở.
"Anh, phương tiện này di chuyển nhanh thật đó... Mà lại còn rất êm nữa! Thật không biết tương lai mình có học được phép thuật gì giúp mình chạy nhanh như thế này không anh nhỉ?" Lily hỏi.
"...Em là kiểu người đam mê tốc độ hả?"
Lily: "Có lẽ... Là vậy?"
"Hờ... Ai mà biết được? Em muốn học thì cứ tìm đến chỗ ông thầy ác ma đó mà học. Từ cái cách lão ta nuông chiều em, anh nghĩ là lão ta sẽ chấp nhận dạy em thôi"
Lily nghe đến đây, sợ run.
"Thôi... Em nghĩ là thôi vậy"
Xem ra Lily đến giờ vẫn chưa hết sợ Vũ Trường Phong nhỉ?
"Nam này, từ nhà cậu lên thành phố mất khoảng bao nhiêu tiếng ngồi xe vậy?" Himiko ngáp một cái: "Nếu như xa quá thì tôi sẽ ngủ một lát nhé... Tối hôm qua tôi có hơi bận bịu, thành ra bây giờ tôi đang buồn ngủ muốn chết đây này"
Ngồi soạn chiến thuật mệt lắm đó cậu có biết không?
"Ngủ đi, có thể sẽ mất khoảng nửa ngày ngồi xe lửa đấy... Nhưng mà ấy chỉ mới là ngồi xe lửa thôi nhé. Ngoài ra cậu còn phải đi xe buýt, sau đó lại phải băng qua mấy chuyến phà dài dằng dặc nữa. Có khi đến tận tối mịt mới đến nơi đó"
"Xa dữ vậy ông thần? Sao cậu dám lên tận thủ đô học hay thế" Himiko trợn mắt.
"À... Tôi muốn đổi đời ấy mà" Trần Hoài Nam cười ha ha: "Hồi trước nhà tôi nghèo quá thành ra tôi muốn thúc đẩy bản thân phát triển càng nhanh càng tốt, thậm chí còn dám vác mặt lên tận thủ đô để tìm kiếm cơ hội luôn mà! Gắt chưa?"
"Tuy nhiên, về sau thì họ cũng không cần tôi phải nhọc công nữa. Bây giờ thì tôi đã có thể phần nào yên tâm học hành rồi..." Trần Hoài Nam nói tiếp: "Nhưng mà nhắc đến khoảng cách địa lí, một người đến từ lục địa khác như cậu mới được tính là xa xôi thật sự đấy"
Himiko: "Thật ra tôi đến đây từ khá lâu rồi, chính xác là từ hơn năm năm trước cơ"
"Sao vậy? Sao cậu không về?"
Đối diện với câu hỏi của Trần Hoài Nam, Himiko làm ra vẻ mặt tựa như vừa bị chọc trúng chỗ đau. Phải ngập ngừng mất một lúc lâu, cô ấy mới trả lời: "Tôi... Mặc dù nơi đó đúng là quê hương của tôi... Nhưng tôi từ lâu đã không còn nhà nữa rồi"
"..."
"Xin lỗi"
Trần Hoài Nam biết rõ mình vừa phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng cần phải đợi ai nhắc nhở liền đã chủ động lên tiếng xin lỗi.
Thế nhưng, Himiko chỉ cười rồi lắc đầu: "Nói thế cũng không hẳn, bởi vì ngay bây giờ tôi đã tìm được cho mình một mái nhà. Nó không hẳn là một gia đình hoàn chỉnh theo đúng định nghĩa... Nhưng mà đối với tôi, chỉ cần như vậy đã là quá đủ rồi. Cậu có hiểu ý tôi không?"
"Hiểu"
Lily bên khung cửa sổ không hề quay đầu lại nhìn hai người họ, cũng chẳng cần lên tiếng bình phẩm thêm bất kì điều gì. Cô bé chỉ nhếch môi, nhẹ nhàng nở một nụ cười mãn nguyện trong lặng lẽ.
Không chỉ riêng Himiko, bản thân Lily cũng đang cảm thấy tương tự như vậy.
...
...
Sau chuyến xe lửa dài dằng dặc, cả nhóm lại phải chuyển sang ngồi xe buýt thêm hàng giờ đồng hồ mới có thể ra ngoài hít khí trời. Với Trần Hoài Nam cùng Himiko thì bấy nhiêu đây vẫn chưa tính là gì, tuy nhiên đối với một cô gái trẻ tuổi đầy lòng hiếu kì như Lily thì những chuyện vừa rồi thật chẳng khác nào địa ngục.
Bất quá bây giờ thì tốt rồi.
Rời khỏi không gian đô thị nhộn nhịp và tràn ngập ánh đèn, trước mắt họ hiện giờ chính là nơi đồng quê với những cánh đồng mênh mông bát ngát đang vươn mình đón nắng chiều dần tắt.
Không giống như trong thành phố với những toà nhà cao vút mọc san sát bên cạnh nhau, những mái nhà ở nơi đồng quê này lại xuất hiện một cách khá thưa thớt. Thay vào đó, cây cối ở đây xuất hiện đặc biệt nhiều và mật độ cũng vô cùng dày đặc. Điều đó khiến cho bầu không khí trở nên trong lành thấy rõ, và có vẻ như Lily cũng rất thích điều này.
"Em chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ luôn đó anh... Thì ra đây chính là cảnh hoàng hôn sao? Đẹp thật đó..."
Đứng từ một bên cánh đồng nhìn sang phía Tây cũng là một cánh đồng khác khá trống trải, Lily dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng mặt trời đang dần lặn xuống.
Từ trước đến giờ, ặt trời vẫn luôn là thứ chứa đựng rất nhiều ý nghĩa đối với cô gái nhỏ này... Vì vậy, mỗi khi có dịp, cô ấy muốn được ngắm nhìn nó bằng góc nhìn đẹp nhất giống như hiện tại vậy.
Thấy Lily say mê ngắm hoàng hôn, Trần Hoài Nam cùng Himiko cũng quyết định nán lại một lát để ngồi nghỉ cho đỡ mệt. Nhớ lại cái cảnh chen chúc trên con xe buýt chật hẹp nọ, họ bắt đầu cảm thấy cái cảm giác tự do này thật sự quá là mê hoặc.
"Này, ăn chút gì đó đi. Tuy chỉ là một ổ bánh mì thịt đơn giản thôi nhưng cứ ăn cho đỡ đói đã. Hôm nay hai người đã vất vả lắm rồi"
Vừa nói chuyện, Trần Hoài Nam vừa tiện tay chuẩn bị cho hai cô gái một chút thức ăn và một bình trà nóng hôi hổi.
Mà ở phía đối diện, Himiko cũng không hề khách khí nhận lấy chúng với một nụ cười đầy ẩn ý: "Cảm giác cứ như đang đi cắm trại ấy nhỉ? Tôi thật sự yêu cái cảm giác yên bình ở nơi này đó"
"Vậy sao? Mà cũng phải... Cậu là ai cơ chứ? Đánh đấm đổ máu với người ta nhiều như vậy, thỉnh thoảng muốn tìm lại một chút cảm giác yên bình cũng là điều bình thường" Trần Hoài Nam cười cười đáp lại.
"Cậu nói như hiểu tôi là Berserker vậy" Himiko phồng má.
Cái phồng má kết hợp với một chút vụn bánh mì còn sót lại trên môi... Đáng yêu.
Chết dở, cô nàng này tự nhiên học đâu ra chiêu này thế? Chẳng lẽ là do Lily dạy? Cũng không đúng, Lily sẽ không chủ động dạy người khác cách trở nên đáng yêu, bởi vì tính cách đó phần lớn là do thiên bẩm...
"E hèm..."
Trần Hoài Nam che giấu rất kĩ nên Himiko không có nhận ra sự dao động cảm xúc bên trong cậu ta. Mà Lily lúc này cũng chỉ cắm mặt về phía mặt trời, thành ra ở đây chẳng có ai đọc được những gì cậu ta đang nghĩ trong đầu cả.
"Phải rồi, còn bao lâu nữa chúng ta sẽ đến nhà cậu?" Himiko lại hỏi.
Trần Hoài Nam mỉm cười, chỉ tay về phía một góc của cánh đồng: "Nhìn thấy xóm nhỏ đang nằm ở tít đằng kia không? Ở ngay chỗ đó luôn đấy, khoảng chừng mười lăm hai mươi phút cuốc bộ là tới nơi"
"Ồ, bảo sao cậu lại ung dung đến vậy"
"..."
Không lâu sau đó, khi mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng nơi chân trời, Lily lúc này mới chịu thôi ngẩn người rồi quay sang nhâm nhi bánh nước.
Vì biết nhà mình sắp sửa mở đại tiệc nên Trần Hoài Nam chỉ cho họ lót dạ mà thôi. Khi cái bụng đã không còn sự hiện diện của cơn đói, cả nhóm lại thu xếp khăn gói rồi tiếp tục lên đường.
Băng qua một cánh đồng, hai cánh đồng rồi lại ba cánh đồng, cả nhóm cách con thôn nhỏ nơi Trần Hoài Nam đã từng sống càng lúc càng gần. Tuy nhiên, giữa lúc cả bọn đang hào hứng vui vẻ thì một cơn gió lạnh buốt bất chợt vụt qua. Thậm chí, cơn gió ấy còn lạnh đến mức không thể xem như những đợt gió đông thông thường!
Quạ~
Quang cảnh xung quanh ba người bất chợt biến đổi, không còn là những cánh đồng cùng dòng sông thơ mộng mà đã đột ngột trở thành một vùng đất tối tăm với những chiếc lông quạ lả tả rơi xuống một cách không ngừng nghỉ.
Tuy nhiên, trong cả ba người chỉ có mỗi Trần Hoài Nam là đi tiếp được trong cái quang cảnh kì lạ này. Còn Himiko cùng Lily thì bị lực lượng nào đó ép phải dừng lại, không thể tiến thêm bất kì bước nào nữa.
Cùng lúc đó, ngay trước mặt họ, trong mơ hồ có một thiếu nữ mặc áo khoác lông vũ màu đen đang đứng chơi đùa cùng bầy quạ mắt đỏ trông vô cùng khát máu. Tất cả chúng đều nhìn cả ba người với ánh mắt cực kì thù địch, cứ như thể chúng muốn ăn tươi nuốt sống đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy.
"Ôi chà? Mình đã cố gắng che giấu bản thân bằng lĩnh vực rồi mà nhỉ? Sao lại có người xâm nhập vào được hay thế?"
Thiếu nữ khẽ lên tiếng với một giọng điệu bất ngờ... Hay nói đúng hơn là cô ấy đang cố tỏ ra bất ngờ.
"Em là ai?" Trần Hoài Nam hỏi.
"Em? Là ai nhỉ? Em đã không có tên gọi từ cách đây rất lâu rồi. Những thứ còn lại dùng để chứng minh cho sự tồn tại của em có chăng chỉ là mật danh... Nhưng vì là mật danh nên anh không biết được đâu"
Trần Hoài Nam: "..."
Nói về ấn tượng đầu tiên... Trần Hoài Nam cứ cảm thấy cô gái này thật sự vô cùng kì quái, gần như không thể miêu tả bằng ngôn ngữ thông thường được.
Điềm tĩnh, yên lặng và cực kì bí ẩn. Cô gái này giống như một vực thẳm không đáy, tối tăm, huyền bí và vô cùng nguy hiểm, không thể thăm dò bằng bất kì phương thức nào nếu như không muốn chết! Đó chính là những cảm nhận đầu tiên của Trần Hoài Nam về cô gái lạ mặt này.
Như đã thấy đấy, kể cả có là bất ngờ... Vẻ bất ngờ đó dường như cũng chỉ là giả tạo. Như kiểu cô ấy vốn không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cũng như không thiết tha gì với sự an toàn của chính mình.
Do cô ấy quá tự tin chăng? Hay là vì một lí do nào đó khác?
Quạ~ quạ~
Thấy lũ quạ muốn bạo động, thiếu nữ khẽ cười dỗ dành cả bọn: "Ngoan nào, những người đó không phải thức ăn cho mấy đứa đâu, đừng có quậy nữa"
Nghe thế, lũ quạ cũng im bặt ngồi lại bên vai thiếu nữ một cách chỉnh tề, làm cả Himiko lẫn Lily đều bắt đầu tiến vào trạng thái cảnh giác. Riêng Lily, người có khả năng nhìn thấu nội tâm đã nói: "Cẩn thận đó anh, người này cực kì nguy hiểm!"
Ngay cả một vốn cô bé vui tươi hồn nhiên như Lily cũng phải nói ra điều đó với vẻ mặt cảnh giác cao độ... Như thế đủ để hiểu cô gái bí ẩn này hoàn toàn không bình thường chút nào.
"Cô ấy nói đúng đó, em đây nguy hiểm lắm luôn đó nha... Vì vậy, em hi vọng các anh chị hãy nhanh chóng rời khỏi khu vực này. Lần này cũng vì các anh chị không có chủ ý xâm nhập nên em sẽ không tính toán"
Giờ mới để ý, hình như cô gái này bị khiếm khuyết ở mắt thì phải. Do mái tóc quá dày cộng thêm điều kiện ánh sáng hạn hẹp nên Trần Hoài Nam mới không nhìn thấy tấm băng bịt mắt đã che phủ gần như một nửa gương mặt của thiếu nữ áo đen.
"Theo anh thì em mới là người nên rời khỏi đây mới phải. Anh biết là nơi này khá yên bình nhưng như thế cũng không có nghĩa là an toàn tuyệt đối" Trần Hoài Nam tốt bụng đề nghị: "Cho nên, nếu như em đã không thấy đường thì anh có thể bỏ chút thời gian dẫn em về... Em nghĩ sao?"
"..."
"Một người kì lạ..." Thiếu nữ nói khẽ: "Thôi bỏ đi, thật ra em xuất hiện ở đây cũng không phải vì em bị lạc đường hay gì đâu. Em ở đây chỉ đơn giản là vì em có lí do để ở đây thôi, nên là anh đừng ép em phải rời khỏi vị trí của mình"
"Vậy... Vậy hả?"
"Anh có vẻ là người tốt bụng... Lại thêm việc anh có thể xâm nhập vào trận địa của em một cách vô tình nữa... Điều này có nghĩa là chúng ta hữu duyên. Cho nên, nếu như anh không phiền thì em có thể bói cho anh một quẻ chứ?" Thiếu nữ lại nói với một nụ cười mỉm.
Một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến nhóm Himiko phải lạnh gáy.
Bản năng chiến đấu được tôi luyện qua vô số trận tắm máu của cô ấy đang mách bảo rằng kẻ này thật sự vô cùng nguy hiểm! Tuyệt đối không được day dưa!
"Nam! Đừng có nghe cô ta!"
Trần Hoài Nam khoát tay, bình tĩnh nói: "Đừng làm rộn, để tôi tự giải quyết"
"Phải đó, đây là duyên phận của chỉ riêng em với anh ấy mà thôi. Những người bị nhốt bên ngoài như hai người vẫn nên ngoan ngoãn chờ đợi đi thì hơn" Thiếu nữ gật đầu phụ hoạ.
Kể cả có sự đồng ý của cô gái này thì Trần Hoài Nam vẫn cảm thấy cực kì áp lực. Bởi vì cậu biết rõ ngay lúc này đây, cậu đang phải một mình đối diện với vực sâu!
Thiếu nữ tuy bị mù nhưng vẫn "nhìn" ra vẻ mất tự nhiên ở Trần Hoài Nam, tức thì cô nàng bật cười nói: "Đừng có sợ, em sẽ không đem anh ra làm thức ăn cho lũ chim ngốc nghếch này đâu! Nếu như em thật sự muốn giết anh thì em đã giết ngay từ đầu, làm gì phải đợi đến bây giờ?"
Nói giết là giết, mà lại còn nói một cách nhẹ nhàng giống như đang trêu đùa... Không thể sai được, cô gái này thật sự có vấn đề rất lớn!
"Thế, em định bói như thế nào?"