Cát Phi giải cứu Tiền Hán khỏi tay Hướng Đông, liếm liếm răng hổ nói: "Anh bạn, ý tưởng của anh là tốt, nhưng thực tế sẽ không dựa theo suy nghĩ của anh, bởi vì anh không phải Chúa sáng thế."
"Hiện thực cũng có những phần tốt đẹp, nhưng nhiều hơn là sự tàn khốc, ngay cả khi người già, người bệnh nặng có lương tâm không muốn tạo nghiệt, thì người thân của họ cũng sẽ lén nấu cá cho bọn họ ăn, vì muốn bọn họ tiếp tục sống ở bên cạnh mình lâu một chút."
Thầy Tạ ở bên khách quan thì cho rằng: "Sức cám dỗ của tuổi thọ còn lớn hơn tiền bạc, có thể gϊếŧ nhau, trường hợp ăn thịt cá có tên của những người thân nhất cũng có khả năng sẽ xảy ra, chúng ta đừng bao giờ đánh giá thấp bản chất của con người."
Lão Ngô ở một tầng bậc thang khác nghe thế nói: "Ai lại chê chính mình sống lâu chứ, không phải đều muốn sống càng lâu càng tốt sao, nếu mà là tôi......"
Cô Kiều dùng những ngón tay dính mùi thuốc lá vuốt ve cánh tay của ông ta: "Nếu là anh thì sẽ như thế nào vậy, anh lớn."
Da mặt Lão Ngô nóng ran, ông ta hiên ngang lẫm liệt nói: "Tôi hi vọng mình sẽ không trở thành loại người như vậy."
"Nhưng chỉ sợ cái gì các người biết không, chỉ sợ người khác đều đi cướp, nếu ngươi không cướp, vậy cá có tên của ngươi sẽ bị người khác cướp mất."
Lão Ngô ưỡn thẳng lưng, bụng bị dây lưng siết chặt cũng thẳng lên theo: "Vẫn là phải lựa chọn giữ mạng trước!"
Cô Kiều cười quyến rũ: "Anh lớn nói có lý."
Cô lười biếng vặn vẹo eo, bước xuống bậc thềm, lão Ngô tung ta tung tăng đi theo.
"Bắt cá, đoạt mệnh."
Nhân sinh quan thế giới quan của em gái mắt to đều sụp đổ và hỗn độn, cô nàng dùng hai tay nắm lấy đầu mình: "Đây là cố ý gϊếŧ người rồi còn gì."
Cuối cùng nói một câu: "Cũng may chúng ta không phải người trong trấn, tên sẽ không xuất hiện ở trên lưng cá."
"Biến giùm cái!"
"Đừng nói tới vấn đề này được chứ."
Hai giọng nói đồng thời vang lên, giọng hơi cao là của Hướng Đông đang tức giận tận trời, giọng còn lại là của Châu Châu.
Em gái mắt to yếu đuối bất lực nhìn hai người bọn họ: "Các người bị gì vậy chứ? Tôi có nói sai đâu, rõ ràng là cố ý gϊếŧ người còn gì, ăn không phải cá, là người."
Cát Phi nói: "Người đẹp, cô lập Flag rồi."
Em gái mắt to muội sợ hãi che kín miệng, chảy ra hai hàng nước mắt mang tên là hối hận: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Trần Ngưỡng bắt lấy Hướng Đông muốn đi đánh người lại: "Dép Lê của mày đâu?"
"Mới khấu vài cái là hư mẹ rồi." Hướng Đông cắn răng sau mắng, "L*n má nó, dỏm bỏ mẹ."
Trần Ngưỡng: "......"
"Tự nhiên khi không mày lại khấu nó làm gì?" (dùng tay bức cái chỗ ngón chân kẹp lại ấy)
"Lúc tao cần động não, trên tay nhất định phải giày xéo thứ gì đó mới được," Hướng Đông tiến đến bên tai Trần Ngưỡng, "Thật ra tao muốn giày xéo thứ khác cơ, ai bảo mày cách tao xa quá......"
Trần Ngưỡng đạp hắn văng ra.
Hướng Đông thiếu chút nữa lủi vào hai đoàn kẹo bông lớn bên đường.
Kẹo bông gòn run rẩy.
Tiếng cười của cô Kiều mềm mại vang lên: " Cậu Hướng, cậu đi chân trần phải chú ý đó nha, đừng dẫm phải đinh sắt đó, nơi này không chích thuốc uốn ván được đâu."
Hướng Đông liếc chị ta, hài hước nói: "Vậy bà chị đi đường cũng phải chú ý ha, đừng để bị thằng đàn ông nào đó kéo vào hẻm nhỏ."
Cô Kiều vẫn cười như cũ, phong vận(quyến rũ) mười phần: "Cậu Hướng thật là hài hước."
Hướng Đông trợn trắng mắt: "Còn cần bà chị nói à?"
Cô Kiều: "......"
.
Thầy Tạ không thích cô Kiều, tướng mạo quá xinh đẹp quá rêu rao, tính cách cũng không an phận, thích cũng giỏi với việc trêu chọc, biết cách nắm lấy nửa người dưới của đàn ông, cô sẽ bị đồng giới (phụ nữ) bài xích, cũng có thể khiến cho người khác phái bất hòa.
Người phụ nữ tuỳ tiện này có thể đi qua ba lần nhiệm vụ, tất nhiên có chỗ hơn người, nhưng cũng không thể phủ nhận trình độ gây chuyện của cô ả.
Những người đàn ông trong thị trấn thì khỏi phải nói, tất cả chỉ muốn nhét cặp mắt của mình dưới lớp sườn xám của cô ta.
Thầy Tạ thu hồi sự mâu thuẫn của mình, đi đến bên cạnh cậu trai trẻ khiến mình thưởng thức: "Cậu Trần, người truyền ra cá có tên tượng trưng cho tuổi thọ là mục tiêu của chúng ta sao?"
Trần Ngưỡng rất ngạc nhiên trước cách tiếp cận của thầy Tạ, anh gật đầu nói: "Có khả năng."
"Bối cảnh và quy tắc của nhiệm vụ này đã được nói trực tiếp cho chúng ta, vì vậy chúng ta không cần phải tìm kiếm nữa." Thầy Tạ trầm giọng nói tiếp, "Thoạt nhìn thì dễ, nhưng bên trong nhất định có một bí mật bị ẩn đi."
Trần Ngưỡng "Ừm" một tiếng động.
Bối cảnh nhiệm vụ của thị trấn nhỏ toàn diện hơn so với làng cũ(thôn lão tập), không biết có bao nhiêu quy tắc.
Thầy Tạ còn muốn cùng Trần Ngưỡng nói chuyện, bất thình lình bị đệ đệ của anh nhìn chằm chằm, hắn ta không hiểu sao lại có loại cảm giác bị người ta đè vào trong thùng nước đá, lớp da trên lỗ chân lông nổi lên một tầng mụn nhỏ rậm rạp. (nổi da gà đấy)
Trong cái đội này không chỉ có một tên là GAY.
Ít nhất hai đứa.
Thầy Tạ từ hành động thể hiện sự chiếm hữu Trần Ngưỡng của ai đó biết được, đưa ra kết luận trong lòng.
"Tới nhà trọ nhà họ Tề rồi."
Châu Châu đi tới trước chỉ cho mọi người xem: "Chính là nó."
Nhà trọ giống như những mặt tiền khác trong thị trấn, trông rất cổ xưa, dưới cửa có một quả phụ trẻ đứng đợi, cô nhiệt tình tiếp đón nhóm người Trần Ngưỡng.
"Mấy vị, xin hãy đi theo tôi."
Quả phụ trẻ dẫn Trần Ngưỡng và những người khác vào nhà trọ, đi qua hành lang để đến sân sau.
Trong sân có một cối xay đá, một cái giếng cổ, một đống củi chất cao trong góc, và có cả tiếng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trong bếp.
Hướng Đông bất mãn nói: "Làm quái gì có thể sống ở đây, lầu hai không có phòng?"
Quả phụ trẻ xin lỗi liên tục: "Thực xin lỗi, lầu hai hết chỗ rồi."
Trần Ngưỡng dành hỏi trước khi Hướng Đông loạn rống: "Còn có người từ nơi khác đến trọ à?"
Quả phụ trẻ nói: "Đi làm ăn, đến cùng một ngày với các vị."
Trần Ngưỡng đã hỏi được tin mình muốn, nên không mở miệng nữa.
Em gái mắt to kề tai nói nhỏ với Châu Châu: "Vậy mà vẫn có người từ nơi khác đến, e rằng có mệnh tiến vào, nhưng không còn mệnh rời đi quá."
Châu Châu tay cầm điện thoại di động, không trả lời cô nàng, chỉ nói: "Sân sau thực ra còn thoải mái hơn so với ở lầu hai."
"Vì sao?"
"Không khí tốt." Châu Châu ngửa đầu nhìn bầu trời, cô nàng nháy mắt ranh mãnh,"Hơn nữa, có chuyện gì chạy trốn cũng mau, tiết kiệm thời gian xuống cầu thang."
Em gái mắt to bị nửa câu sau của cô nàng thuyết phục.
Bọn họ cũng không đến để du lịch, vốn dĩ không thể ngủ ngon được, cho nên việc họ có bị đánh thức bởi động tĩnh ở sân sau hay không cũng không phải vấn đề gì lớn.
Ngoại trừ Hướng Đông, không ai khác có biểu hiện không vui cả.
"Theo chỉ thị của thị trưởng, tôi đã dọn dẹp sáu căn phòng." Quả phụ trẻ lấy ra một chùm chìa khóa, "Một phòng ở hai người."
"Đây là chìa khóa của mỗi phòng, ở trên có dán số tương ứng với từng phòng."
Mọi người: "......"
Trần Ngưỡng dẫn đầu cầm lấy một cái chìa khóa, kéo Triều Giản đi mở cửa.
"Phòng này, phòng này là của tôi!" Em gái mắt to chạy tới cánh cửa bên trái Trần Ngưỡng, la lên với Châu Châu, "Mau tìm chìa khóa, chúng ta ở phòng này."
Trần Ngưỡng và đệ đệ của anh ta trông rất có kinh nghiệm, cô muốn ở gần bọn họ.
Châu Châu tìm được chìa khoá tương ứng, đi theo em gái mắt to hội hợp, hai cô gái nhỏ trở thành bạn cùng phòng ngắn hạn.
Tiền Hán muốn đi tới phòng bên phải Trần Ngưỡng, nhưng mới vừa đi nửa bước, sau lưng liền vang lên một tiếng gầm thét: "Làm gì hả? Đó là của lão tử!"
Cậu ta sợ tới mức nhanh chóng thu chân lại.
Hướng Đông ngoắc tay: "Họa gia, chìa khóa."
Họa gia vén mái tóc dài che khuất tầm mắt, từ xa hỏi quả phụ trẻ: "Nữ sĩ, chìa khóa."
Quả phụ trẻ nhìn số phòng, giao chìa khóa tương ứng cho anh ta.
Họa gia dùng bao bao tay dùng một cầm lấy, ném nó cho Hướng Đông.
Cát Phi ôm lấy Tiền Hán: "Anh em, hai ta kết nhóm nhé."
Tiền Hán được thương mà sợ nói: "Được, quá được luôn."
Cát Phi cười cười, răng nanh nhỏ sáng lấp lánh, đáng yêu cực.
Thấy vậy, thầy Tạ dừng ý nghĩ muốn ở cùng phòng với Cát Phi, hắn ta không còn quyền lựa chọn, tiếp nhận lão Ngô là bạn cùng phòng của mình một cách thụ động, hy vọng rằng việc vệ sinh cá nhân của đối phương có thể ở mức gần đạt tiêu chuẩn, đừng quá ác liệt.
Lão Ngô không để ý đến thầy Tạ, ông ta quan tâm hỏi người phụ nữ bên cạnh: "Cô Kiều, cô muốn ở phòng nào?"
"Ở phòng nào cũng được mà, tôi sao cũng được."
Cô Kiều gọi Hương Tử Mộ lại, nói: "Hương nữ sĩ, tôi là một người nghiện thuốc lá rất nặng, thường thì sẽ hút một điếu thuốc khi thức dậy và cả trước khi ngủ nữa, cho nên mùi thuốc lá có bám lên quần áo, cũng mong cô không phiền."
Hương Tử Mộ không nói gì.
.
Trần Ngưỡng ở phòng 09, anh chọn phòng này vì cảm thấy số phòng có hai số giống số thẻ thân phận của mình, thân thiết.
Chứ không có ý gì khác.
Trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cái giường và một cái bàn.
Trần Ngưỡng đặt túi đồ và ba lô lên bàn, đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh nín thở rồi phun ra: "Ai vậy?"
Giọng nói của quả phụ trẻ từ bên ngoài truyền đến: "Trần tiên sinh, là tôi."
Trần Ngưỡng mở cửa.
Quả phụ trẻ ôm một chồng quần áo, mặt mày dịu dàng nói: "Đây là đồ cho các anh dùng để đổi sau khi tắm rửa."
"Tôi nhìn sơ qua dáng người của mọi người để lấy kích cỡ, nếu mặc không vừa hay quá rộng thì nói với tôi, tôi sẽ đổi bộ khác cho."
Trần Ngưỡng nhận lấy nói: "Cảm ơn."
Anh đóng cửa lại, nhìn xuống quần áo trong tay, ngửi thử, mùi này giống như bị phơi qua nắng.
Tuy cũ nhưng sạch sẽ.
"Còn rất vừa người."
Trần Ngưỡng cầm một chiếc áo ngắn lên ướm ở trước người, sau đó lại đưa cho Triều Giản một chiếc khác: "Cậu mặc chiếc này cũng vừa người này, quả phụ trẻ đó lợi hại thật, chỉ nhìn xơ qua mà đã chọn được số đo chính xác."
Triều Giản ngã xuống giường, ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Ngưỡng bỏ áo xuống, lật vài cái quần: "Thời hạn nhiệm vụ là trong vòng một tuần, e rằng chúng ta thật sự phải ở đây lâu như vậy."
Triều Giản không hề chớp mắt nhìn anh, không nói một từ.
Trần Ngưỡng cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường của Triều Giản, anh quỳ một chân trên giường, ánh mắt tỏ ý dò hỏi.
Triều Giản nói: "Giường đơn."
Trần Ngưỡng ngạc nhiên.
Triều Giản dùng chân trái đá anh: "Thế mà còn chưa phát hiện, ngốc muốn chết."
Trần Ngưỡng phớt lờ bụi trên quần của mình, anh nói mình còn chưa kịp phát hiện, vừa vào phòng đã đặt đồ lên bàn, cửa đã bị gõ rồi.
"Thật không hợp lý, chúng ta được bố trí một phòng cho hai người, nhưng lại là giường đơn."
Trần Ngưỡng suy nghĩ một chút, liền đoán được điều gì đó, sắc mặt đại biến: "Mỗi một phòng đều phải chết một người?"
Nói xong liền nhìn Triều Giản.
Triều Giản cũng nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hầu kết của Trần Ngưỡng lăn lên lộn xuống: "Không lẽ là như vậy thật?"
Triều Giản không có trả lời, mà là hỏi anh, "Không muốn tôi chết à?"
Trần Ngưỡng tức giận: "Còn cần phải hỏi sao."
Triều Giản nhìn anh một hồi, nhắm mắt lại: "Vậy sẽ không chết."
Trần Ngưỡng vội muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy Triều Giản vỗ vỗ vị trí bên cạnh bảo: "Nằm."
Anh nằm xuống nói: "Đã hơn ba giờ, còn một lúc nữa trời mới tối. Chúng ta cần phải đi dạo vài vòng trong thị trấn, không biết hôm nay có nhà nào bắt được cá có tên không nữa."
"Lý Nhị Bản sẽ không phải là người duy nhất chết."
Triều Giản gối hai tay ra sau đầu: "Không vội."
"Bắt được cá mang về, không nhất định sẽ lập tức ăn, nó có thể kéo dài tuổi thọ, cũng có thể làm ăn phát tài, kiếm được vợ, có rất nhiều tác dụng, hoàn thành một cuộc giao dịch cần phải tốn khá nhiều thời gian."
Trong lòng Trần Ngưỡng chấn động, đúng vậy, sao anh lại không nghĩ tới cơ chứ.
Chỉ cần một con cá tên là có thể chiếu rọi nội tâm âm u của người bắt được nó, tất cả, không có chỗ che giấu.
Trần Ngưỡng thở dài, anh nghĩ rằng anh đã tiến bộ rất nhiều sau khi hoàn thành một vài nhiệm vụ, nhưng lối suy nghĩ và logic của anh vẫn không tốt bằng cộng sự.
"Anh lại suy nghĩ cái gì đó?" Triều Giản mở mắt ra.
Vẻ thất vọng trên mặt Trần Ngưỡng không kịp che giấu, liền bị hắn tóm được.
Triều Giản nhíu mày: "Có phải anh bị ngốc thật rồi không?"
Trần Ngưỡng: "......"
Triều Giản cười lạnh: "Anh còn chưa vượt qua được phiên bản cấp thấp của trò chơi trốn thoát khỏi mật thất nữa là, chỉ số thông minh không thể so sánh được với tôi không phải rất bình thường sao?"
Trần Ngưỡng bị bốn chữ "phiên bản cấp thấp" đả kích đến mức trước mắt tối đen.
Đệt.
Khó như vậy mà là cấp thấp đó hả?
Trần Ngưỡng sợ hãi trong lòng: "Đừng nói với tôi là, đợi tôi chơi xong hết các vòng, phía sau sẽ còn có phần trung cấp và cao cấp nữa nhé."
Triều Giản chậm rãi nói: "Anh nghĩ sao?"
Trần Ngưỡng quyết đoán nhắm hai mắt: "Để tôi yên lặng một chút."
Ngay sau đó, anh kinh ngạc mở to mắt, vị bên cạnh không biết khi nào rút cánh tay ra che mắt, khóe môi mím lại, hoàn toàn nhìn không ra một tia ý cười.
Nhưng vừa rồi anh rõ ràng nghe thấy tiếng cười.
Trần Ngưỡng kỳ quái ngồi dậy nói: "Cậu cười."
Giọng điệu của Triều Giản rất không kiên nhẫn: "Không có."
Trần Ngưỡng cúi người tiến lại gần: "Thật không cười sao?"
Hơi thở của Triều Giản càng thêm nóng nảy: "Ờ, không có, tránh xa tôi ra, đừng có thở vào mặt tôi."
Trần Ngưỡng không tránh ra, anh trầm ngâm nói: "Tôi nghe thấy tiếng cười, hỏi thì cậu lại nói cậu không cười, nhưng nơi này chỉ có tôi cùng với cậu, nếu không phải cậu......"
"Tức là nơi này có quỷ!" Trần Ngưỡng làm bộ muốn xuống giường, "Quá đáng sợ rồi, tôi không dám ngủ, tôi muốn đổi phòng."
Gân xanh trên trán Triều Giản phồng lên, trên mặt lại ra vẽ hờ hững: "Là tôi, tôi cười, được chưa."
"Được rồi." Trần Ngưỡng nói, "Người dọa người, có thể hù chết người, đệ đệ, đừng đùa anh."
Triều Giản: "......"
Trần Ngưỡng gậy còn chưa đánh ra, đã cho đi một quả táo: "Nếu cậu thật muốn đùa dai(chơi khăm), có thể đổi một cách khác."
Triều Giản cáu kỉnh lườm anh: "Ai muốn chơi khăm? "
Trần Ngưỡng: "...... Tôi muốn?"
Triều Giản nhếch môi, cười nhạt một tiếng: "Kệ anh!"
Trần Ngưỡng đỡ trán.
Trong sân thỉnh thoảng có tiếng bước chân đi lại, tiếng chẻ củi, tiếng múc nước, có chút ồn ào.
Trần Ngưỡng nhìn điện thoại: "Hiện tại chúng ta có nên đi ra ngoài không?"
Triều Giản nói: "Chờ trời tối."
Trần Ngưỡng sửng sốt đến mức không thể cầm chắc điện thoại: "Trời tối? Thế trong mấy tiếng đồng hồ này chúng ta làm gì?" Bắt được cá có tên yêu cầu thời gian để giao dịch, giữa khoảng thời gian đó việc bọn họ có thể làm chính là chờ?
Triều Giản cọ rớt giày lên giường: "Đi viết tờ giấy rồi để lên cửa."
Trần Ngưỡng bất đắc dĩ mở ra ba lô, lấy ra quyển sổ của Vương Khoan Hữu, nghĩ nghĩ lại đổi sang quyển sổ nhỏ khác, anh viết một dòng chữ, rồi xé tờ giấy xuống, kẹp vào khe cửa.
Hơn mười phút sau, Hướng Đông lại đây nhìn thấy tờ giấy, vô số lời thô tục muốn từ trong miệng hắn chui ra.
Hắn chỉ vào tờ giấy trên cửa hỏi Họa gia: "Tao đệt, cái quỷ gì đây?"
Họa gia câu chữ rõ ràng thì thầm: "Trong lúc nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy."
Hướng Đông tức muốn méo cả miệng: "Bộ hai đứa nó tính tới đây mướn phòng hả gì?" (hiểu ý câu này mà phải hôn)
Họa gia còn thật nghiêm túc tự hỏi một phen, rồi hai chữ "Có lẽ." nhảy ra khỏi đôi môi tái nhợt của anh ta.
Hướng Đông trừng mắt dựng mày chửi: "Cút cút cút."
Họa gia cột mái tóc dài của mình lên, không mang theo một hạt bụi cút đi.
Hướng Đông trừng mắt nhìn tám chữ trên cửa, nhếch môi cười một tiếng, "cốc cốc cốc " gõ cửa.
Tao cho tụi mày ngủ nè!
Chỉ chốc lát, cửa từ bên trong mở ra, Triều Giản chống nạng đứng trong cửa, cả người như toát ra khí đen nhìn Hướng Đông, đầu tóc hắn rối bù, quần áo xộc xệch.
Thấy dáng vẽ Triều Giản đáng nghi như vậy, máu trong người Hướng Đông như chảy hết lên cả não, hắn ta giơ nắm đấm lên đấm vào gương mặt đẹp như thần của Triều Giản, lực đạo cực mạnh.
Triều Giản không vung nạng lên đỡ hay đánh trả, vững vàng ăn một đấm.
Trần Ngưỡng từ phía sau đi tới nhấc chân đá Hướng Đông văng ra, anh vặn bả vai Triều Giản qua đối diện với mình, tiến lại gần kiểm tra vết thương trên mặt hắn, phát hiện rất nghiêm trọng, anh tức giận quay đầu lại cho Hướng Đông thêm một đạp.
Triều Giản liếm tơ máu bên khóe môi, nhìn thẳng vào mặt Hướng Đông không một tiếng động cười lạnh.
Ý thức được mình đã mắc mưu Hướng Đông: "......"
Chết tiệt, đồ chó.