Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Gần đây Tề Miểu hơi lo lắng.

Vốn dĩ sau khi cô thi đại học xong thì cô và anh mình sẽ có một bước đột phá quan hệ mới.

Nhưng suốt cả tháng nghỉ hè qua ông anh trai này không hề có bất kì dấu hiệu hay ý muốn ngỏ lời nào cả.

Trước đó hắn còn thấm thía nói cô rằng vì đây là lần đầu tiên của cô nên phải chuẩn bị thật kỹ càng mà.

Nghe thế nên cô đã ảo tưởng ra rất nhiều cảnh tượng và tự hỏi không biết lần đầu tiên của bọn họ sẽ xảy ra như thế nào.

Có lẽ là hắn sẽ đưa cô đến bãi biển rồi họ sẽ ôm hôn nhau dưới bầu trời xanh thẳm, rồi tiếp theo đung đưa đi lên thuyền tiến hành giai điệu nước sữa quyện vào nhau.

Hoặc có lẽ là ở trong một đêm đầy sao rực rỡ nào đó, bọn họ cùng nhau ngắm sao cùng nhau đếm năm tháng làm bạn bên nhau, rồi sau đó quyện lại khăng khít.

Hoặc cũng có lẽ là làm ngay trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng của họ, từ phòng khách đến ban công, từ giường ngủ đến phòng tắm.

Nhưng cuối cùng không hề có bất kì thứ gì diễn ra hết hức hức hức, cái tên Tề Liên bịp bợm chết bầm này, đừng nói là hắn đã thay lòng rồi nha.

Chẳng lẽ lời nói yêu cô lúc trước là giả ư, vì không muốn ảnh hưởng đến việc thi đại học của cô nên hắn mới cố ý chiều theo ý cô mà ở bên cạnh cô sao, sau đó chờ cô thi đại học xong sẽ từ tốn giải thích, rồi sau đó, rồi sau đó lại quay về ngày tháng anh em yêu thương đùm bọc lẫn nhau à?

Tề Miểu vừa nghĩ đến cảnh hắn không yêu mình mà chỉ đơn giản muốn làm tròn bổn phận trách nhiệm của một người anh nên mới hùa theo ý của cô, vừa nghĩ đến thế là đã cảm thấy đau đớn không chịu nổi rồi.

Cô gái nhỏ ngồi một mình trên ban công ôm mặt khóc thút thít, nhớ lại những nụ hôn của hai người họ trong suốt một năm qua, nhớ đến cả những lần tiếp xúc gần gũi kề bên nhau ấy, vừa nghĩ đến những lần đó có thể là do hắn chỉ đang tạm thời an ủi mình mà tim cô đau nhói khôn nguôi.

Thực ra cô đã thích anh hai mình từ rất lâu rồi, có lẽ là thích từ hồi cấp hai rồi nhỉ.

Một người đàn ông đẹp trai tính tình tốt như thế, ánh mắt lúc nào cũng toàn hình bóng cô ngày nào cũng vây quanh cô, trái tim của Tề Miểu vẫn luôn tình nguyện ở trong bức tường mà hắn vô tình xây dựng và chưa bao giờ nghĩ đến việc trốn đi, thậm chí cô cũng không biết sau khi mình rời khỏi Tề Liên rồi thì cô có còn là chính mình không nữa.

Xung quanh cô nơi nào cũng có dấu vết của hắn, đồ là do hắn mua quần áo cũng do hắn giặt, cơm cũng do hắn làm, tất cả việc trong nhà cô chỉ phụ được một ít mà thôi. Mỗi lần đau ốm hắn đều ở bên cạnh chăm sóc cô, hôn lên trán cô động viên cô. Mỗi khi gặp ác mộng cô đều sẽ chạy đến giường của hắn, lúc đó hắn sẽ lơ mơ giật mình tỉnh dậy khỏi giấc ngủ rồi vỗ nhẹ vào lưng cô dỗ cô ngủ lại.

Giống như mẹ lại giống như cha.

Mẹ Phạm đi làm kiếm tiền nên hắn chính là quản gia riêng của cô.

Cô tham lam muốn hắn, muốn Tề Liên mãi mãi ở bên cạnh mình, cho dù với thân phận là anh trai hay người yêu đi chăng nữa thì cô đều muốn, nhất định phải là hắn mới được.

Theo thời gian dần trôi, cô gái nhỏ dậy thì đến dần đầy đặn hơn, cảm giác muốn có hắn của cô cũng ngày càng mãnh liệt hơn.

Cô thường để ý đến những đặc điểm hình thể của Tề Liên, như là lòng bàn tay ấy to rộng khô ráo ra sao, hay là đôi chân ấy thẳng tắp và khỏe mạnh thế nào, đến cả xương quai xanh trắng sáng và đôi môi đều màu nữa…

Dục vọng của con dã thú dưới sự nuôi nấng dần lớn lên không kiểm soát.

Cô nhớ lần nghỉ hè năm lớp 10 kia, lúc đó Tề Liên đang dạy kèm môn tiếng Anh cho cô. Khi đó bọn họ ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế dài trên ban công nhỏ để làm bài đọc hiểu, Tề Liên đọc một câu thì cô phiên dịch giải thích một câu, hai cơ thể gần gũi dựa vào nhau, cô bị hơi thở nóng bỏng của hắn hun đến bụng dưới nhũn cả ra.

Dục vọng của dã thú thúc đẩy cô, cô ngày càng dựa lại gần hơn, bị hương thơm trên người anh trai mình mê hoặc, hương thơm ấy giống như mùi của gió và nắng trộn lẫn vào nhau vậy.

Tựa như một cơn nghiện, mỗi lần ngồi cạnh nhau cô đều muốn vồ lại áp đảo hắn!!!!!

Muốn liếm môi hắn, muốn hắn vì mình mà bày ra dáng vẻ thèm khát mê ly.

Mỗi lần học xong môn tiếng Anh quần lót đều ướt đẫm hết, sau đó mỗi khi mặc váy cô đều không thèm mặc quần lót nữa.

Mỗi khi để mông trần ngồi cạnh anh trai trên chiếc ghế dài, ngẩng đầu lên là tầng dân cư ở đằng xa xa, quay đầu lại là khuôn mặt của anh mình, thân hình nõn nà mềm mại bị chiếc váy lụa dài trơn mượt quấn lấy, cho dù phía dưới đang chảy nước ào ào nhưng trên mặt Tề Miểu vẫn bình tĩnh không gợn sóng.

Cho đến một lần bà dì đột ngột ghé thăm. Lúc đó cô vừa làm xong bài tập hôm nay, vừa đứng dậy đi đến phòng khách lấy nước ấm thì đột nhiên có vài vệt đỏ nhỏ giọt xuống nền gạch trắng.

Tề Liên vội vàng gọi cô lại, khi đó cô hoảng sợ đến nhũn cả chân, dòng nước màu đỏ bên dưới chảy càng nhiều hơn. Cô gái nhỏ ngơ ngác đứng đó không dám nhúc nhích chút nào, sự ngượng ngùng vì đến tháng cùng với sự xấu hổ khi không mặc đồ lót trộn lẫn vào nhau, cô cảm thấy mình sắp xong đời rồi.

Tề Liên bước nhanh vào phòng ngủ của cô sau đó bước nhanh ra ngoài, cầm một gói băng vệ sinh đưa cho em mình, “Em nhanh lót vào đi.”

Tề Miểu khó khăn đi vào nhà vệ sinh, giờ đây cô thật sự rất muốn quay lại hai tiếng trước đánh chết người không chịu mặc quần lót là mình kia.

Hu hu hu không có quần lót thì dùng băng vệ sinh thế nào đây.

Lúc này Tề Liên vẫn còn đứng ở cửa, hắn cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó rồi.

Tề Miểu ngồi một mình trên bồn cầu, cầu mong anh hai mau ra khỏi chỗ này đi.

“Miểu Miểu có đau bụng không? Có muốn anh lấy cho em túi chườm nóng không?”

“Không … Không ạ, anh hai anh đi làm việc của mình đi.”

“Anh không còn việc gì hết, em thay đồ mau đi để anh giúp em giặt quần áo bẩn.”

Quần áo bẩn, đúng rồi, Tề Liên rốt cuộc cũng nhớ ra mình đã quên cái gì rồi, hắn còn chưa đưa quần áo sạch cho Miểu Miểu thay nữa.

Thế là hắn lại lần nữa bước nhanh vào phòng Miểu Miểu lấy một bộ quần áo sạch sẽ khác trong tủ của cô, lấy cả đồ lót.

“Miểu Miểu đợi một chút rồi mở cửa nhé, anh vừa để quần áo sạch trên chiếc ghế nhỏ cạnh cửa ấy, em thay xong nhớ bỏ quần áo bẩn vào sọt nha.”

Tề Miểu nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thay quần áo sạch sẽ xong người con gái cảm tưởng như mình vừa được tái sinh lần nữa vậy, sau này cô phải ráng nhớ ngày hành kinh của mình mới được, cô quyết không bao giờ lập lại chuỗi thời gian đau khổ này nữa.

Tề Liên nhìn em gái cưng của mình mặt mày tái mét bước ra khỏi nhà vệ sinh, thương yêu xoa đầu cô, “Hôm nay không học kèm nữa, Miểu Miểu lên giường ngủ một lát đi.”

Tề Miểu không dám nhìn mặt anh trai mình, cúi đầu chui vào chiếc chăn bông mỏng.

Nhưng khi cô gái nhỏ vừa quấn chăn xong thì nhìn thấy ông anh quý hóa của mình đang bước chân vào phòng tắm.

Cứu mạnggggggg!!!!!!!

Cơn hoảng loạn ập đến, cô vội vàng bật dậy khỏi giường, “Anh hai! Đừng vàoo!!”

“Hả?” Giọng nói của Tề Liên từ bên trong truyền ra ngoài, hắn lật giỏ quần áo ra, bên trong thiếu một thứ, hắn lo lắng em gái vì xấu hổ mà giấu quần lót bẩn đi để tự mình giặt giũ. Trong thời gian hành kinh Tề Miểu hay bị yếu, hơn nữa lúc bị bụng cô cũng hay đau quằn quại nên dù là mùa hè đi chăng nữa thì hắn cũng không dám để cô chạm vào nước lạnh.

“Miểu Miểu, đồ nhỏ của em đâu, để anh giặt giúp em.”

Đang đứng ở cửa phòng tắm mà Tề Miêu cứ tưởng mình đang đứng trên tấm thảm gai vậy, bước không được mà lùi cũng chẳng xong.

“Để em tự giặt ạ…”

“Miểu Miểu ngoan, giờ anh đi giặt đồ nên sẵn anh giặt giúp em luôn, em đưa nó cho anh rồi đi ngủ đi, được không em?”

Tề Miểu ngập ngừng: “Em…”

Người con gái khó chịu đến mức trong mắt bắt đầu ánh lên nước mắt. Cô không biết mình nên giải thích thế nào với anh mình cả, nếu anh ấy biết cô không mặc quần lót thì có nghĩ cô là biến thái không đây, hay có nghĩ cô là đồ hư hỏng rồi sẽ dần xa lánh cô không.

Nghĩ đến cảnh hắn có thể sẽ giữ khoảng cách với mình, nghĩ đến việc hắn có thể sẽ không bao giờ ngồi cạnh cô, không bao giờ dạy kèm hoặc thậm chí nhận ra cô mơ ước hắn, nếu hắn nhận ra điều này thì hắn sẽ dập tắt hết mọi hy vọng của cô mất. Cảm xúc bi thương tựa như dòng lũ trào lên từ lòng bàn chân từng chút từng chút nhận chìm toàn bộ cơ thể, ngột ngạt đến độ khiến cô suýt nghẹt thở.

“Miểu Miểu?” Tề Liên nhìn dòng nước mắt đang chảy xuống của em gái mình, hắn hoảng hốt không hiểu tại sao cô lại khóc dữ dội đến vậy, vội vàng đi đến dang tay ra ôm cô gái nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi cô.

“Miểu Miểu sao thế, nói với anh nghe được không em?” Dúi đầu vào trong lòng anh hai, Tề Miểu có thể cảm nhận được hơi ấm đang tỏa ra nơi lồng ngực ấy, nhiệt độ này không bỏng rát nhưng nó lại vừa đủ để dấy lên hết tất cả tâm tư và tính trẻ con ấu trĩ của cô.

Người con gái ngẩng đầu lên, đôi mắt đã hơi sưng đỏ.

Cô nhìn thấy trong ánh mắt người đối diện chứa đựng sự quan tâm và lo lắng vô ngàn, cảm xúc bên trong cô chợt thẳng thắn bộc phát ra hết.

“Em xin lỗi anh hai, lúc nãy em không mặc quần lót.”

Bàn tay đang vỗ lưng của Tề Liên dừng lại.

Cơ thể hắn giống như bị ấn nút tạm dừng. Hắn chưa bao giờ nghĩ cô gái bé bỏng nhà mình vậy mà lại không mặc gì bên trong khi ở nhà, nhất là khi ở nhà còn một thằng đàn ông là hắn.

“Tại sao không mặc…”

Hắn nghĩ hành vi này của Tề Miểu là không tốt lắm, cần phải thay đổi.

“Nóng quá nên không mặc.”

Cô thà để hắn cảm thấy hành vi của mình là sai trái chứ muốn phơi bày ra nỗi lòng của mình.

Tề Liên cau mày kéo cô trở lại giường.

“Tề Miểu, bây giờ em đã là một cô gái lớn rồi, chuyện mặc quần áo không phải là thứ muốn như thế nào là như thế ấy được.”

Tề Miểu im lặng.

“Đặc biệt là khi anh còn ở nhà, anh là đàn ông. Dù sau này gặp phải bất kì loại đàn ông nào thì em cũng phải để ý cách ăn mặc khi đứng trước mặt cậu ta, em phải cố gắng bảo vệ mình, lỡ như người khác lợi dụng kẽ hở rồi hại em thì phải làm sao đây?”

“Cho dù anh có ở nhà hay không có ở nhà đi chăng nữa thì cũng phải ăn mặc đầy đủ, đừng vì mát mà như thế, có nghe thấy không?”

Kể từ sau “giông tố quần lót”, Tề Miểu yên phận mấy ngày liền.

Vào một buổi chiều nọ, cô hẹn một cô bạn cùng lớp khá khá thân đi mua thiệp mừng lễ Thất Tịch.

“Tề Miểu Miểu, mau nhìn con chó ngu ngốc trên hình này đi há há há há.”

Tề Miểu nhận lấy tấm thiệp mà bạn cùng lớp đưa cho mình, vừa nhìn vào đã phá lên cười khúc khích. Đúng là một con chó Pug hài hước, biểu cảm này thực sự quá buồn cười, khuôn mặt chó xấu xí xụ xụ, lông mày nhíu lại bày ra vẻ nghiêm túc tức giận, vẻ mặt không khiến người ta sợ mà ngược lại lại rất dễ thương, nhìn thế nào cũng thấy cute quá chừng, vừa cute lại vừa buồn cười.

Này có lẽ được gọi là “Xấu xí nhưng dễ thương” nhỉ.

Điều này khiến cô chợt nhớ đến cảnh anh hai cô cau mày nói với cô không được không mặc quần lót ghê, rõ ràng lỗ tai hắn đã đỏ đến mức muốn rỉ máu đến nơi nhưng vẫn phải bày ra vẻ mặt nghiêm túc giảng đạo lý dạy bảo cô, nếu không phải lúc đó đang trong trường hợp quá xấu hổ, và thêm cả cô đang quá ngại thì chắc chắn cô sẽ nhảy lên người hắn véo lấy tai hắn rồi, véo xong sẽ dùng tư thế cao cao tại thượng vô cùng lạnh lùng mà bảo hắn ngậm mồm lại, tiếp theo sẽ hung hăng bắt nạt hắn cho ra trò.

Trong đầu Tề Miểu hiện lên cảnh tượng bản thân biến thành phù thủy có cái sừng trên đầu, vung chiếc roi nhỏ lên bắt hắn dâng trà rót nước cho mình.

Thôi được rồi, dù không có roi da nhỏ thì hắn cũng sẽ dâng trà rót nước cho cô mà thôi, hắn là anh trai mà, từ trước đến nay lúc nào hắn cũng đều chăm sóc cho cô đến chu chu đáo đáo cả.

Cô mua tấm thiệp con chó ngu ngốc đó mang về nhà.

Ban đêm nằm trên chiếc ghế dài trên ban công nhỏ suy nghĩ xem nên viết cái gì.

Lúc Tề Liên về thì thấy em gái mình đang ở trên ban công viết cái gì đó, hắn vừa đến gần là cô đã cầm thứ đó giấu đi.

Tề Liên cười trêu chọc cô, “Cô nương bé xinh trưởng thành rồi, có bí mật nho nhỏ của riêng mình rồi.”

Tề Miểu đi lại nắm lấy tay hắn, sau đó giả bộ khó chịu mà đẩy hắn vào phòng bếp, “Anh đi nấu cơm đi.”

Ngay lúc quay lưng lại còn vuốt nhẹ lên đầu ngón tay, như thể nhiệt độ của hắn vẫn còn ở đó vậy.

Sau đó tấm thiệp này bị cô giấu trong một cuốn sách chuyên ngành của Tề Liên.

Vào một ngày trước khi khai giảng vào lớp 11, Tề Miểu và anh hai của mình nằm trên ghế sofa xem một bộ phim, đây là một bộ phim hài ngắn.

Mặc dù đã xem vài lần nhưng mỗi lần xem lại cô đều cười đến lăn lộn, lăn lộn chui vào vòng tay anh trai mình, Tề Miểu cảm thấy hình như mình càng ngày càng nghiện ông anh mình thì phải.

Người con gái giả vờ tiếp tục cười to, cong người uốn qua éo lại trong vòng tay của anh mình, như thể đang vô cùng vui vẻ vậy.

Cô úp mặt vào chiếc áo hoodie của hắn cọ qua cọ lại, sau đó lại dựa vào vai hắn thở phì phì.

“Cười mệt rồi à? Lần sau cười ít thôi.” Tề Liên vòng tay qua ôm lấy eo em gái, vỗ nhẹ vào lưng cô giúp cô ổn định hơi thở.

Tề Miểu tham lam hít sâu ngửi mùi hương trên người hắn, ngày mai trường cô khai giảng rồi, hắn cũng phải đến trường, sau này cô phải sống cuộc sống mà mỗi tháng chỉ được gặp nhau hai ngày, cô không muốn rời xa hắn chút nào cả, cô thực sự rất muốn mọc rễ nảy mầm ở trong vòng tay của hắn, khiến cho hắn đi đến nơi nào cũng phải đưa cô đi theo.

Không nỡ xa hức hức.

Tề Liên cũng không nỡ, ở trường làm sao có thể thoải mái như ở nhà, các bạn cùng phòng ở ký túc xá phải hai ba ngày mới tắm một lần, ăn xong cũng không chủ động ném hộp đi dẫn đến nuôi ra một bầy chuột trong ký túc xá, đã thế còn luôn muốn copy bài tập của hắn.

So ra thì Miểu Miểu của hắn vẫn dễ thương siêng năng biết vươn lên hơn, ôm lấy cơ thể thơm tho mềm mại vào trong lòng, lúc hắn mệt mỏi sẽ xót xa mà đấm đấm bóp vai cho hắn, cơm nước xong sẽ chủ động thu dọn chén đũa, học tập cũng rất chăm chỉ, ngoại trừ môn tiếng Anh ra thì những thứ khác cơ bản không cần hắn phải lo lắng, không cần quá hơn người làm gì.

Hơn nữa nếu ở nhà thì dễ chăm sóc em gái cưng hơn, học kỳ trước lúc đang ở trường thì Tề Miểu bị sốt cao nhưng qua ngày hôm sau hắn mới biết được cô đang bị bệnh, sau đó lại vì tham gia cuộc thi nên không thể về nhà, khi đó lúc nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô gái nhỏ trong video mà trái tim hắn như muốn vỡ ra.

“Anh ơi, lúc em đi học anh phải nhớ kỹ đến thứ bảy chủ nhật là phải gọi cho em đó nhen.”

Tề Miểu ở kí túc xá trong trường, nếu muốn gọi điện thoại thì phải chờ đến cuối tuần mới gọi được, và mỗi tháng chỉ được về nhà một lần.

“Ngày nào anh cũng nghĩ đến em hết nên chắc chắn sẽ nhớ mà.”

“Hừ hừ, trước đây anh từng quên một lần đấy thôi.”

Thứ bảy hôm đó bạn cùng phòng của Tề Liên bị bạn gái đá, cậu chàng uống đến say mèm ở đầu đường nhận nhầm người, ông anh này tưởng người kia là người thân mình nên ôm người ta khóc đến lu mờ con mắt, cháu gái nhỏ của ông chú này bó tay đi đến muốn gỡ tay con ma men này ra nhưng gỡ thế nào cũng chẳng được, có đánh có mắng kiểu gì thì con ma xỉn quắc cần câu này cũng không có phản ứng, cậu ta cứ mặc kệ mọi thứ mà tiếp tục ôm lấy ông chú đó gào khóc thảm thiết như thế đấy.

Cuối cùng cháu gái nhỏ mò túi lấy điện thoại di động của com ma men này ra, mạnh mẽ bắt anh ta nhận diện khuôn mặt để mở khóa, sau đó gọi cho Tề Liên bên này, hai người bạn cùng phòng một người thì đang bận vui vui vẻ vẻ bên bạn gái còn một người thì đang bận quẩy trên bar nên Tề Liên chỉ đành một thân một mình hơn nửa đêm ra ngoài kéo thằng đàn ông chó má say xỉn đáng thương này về kí túc xá.

Kết quả người bạn cùng phòng say rượu này vừa về đến kí túc xá đã lao vào nhà vệ sinh nôn mửa ra, nôn xong ngất luôn trong đó. Tề Liên lại đành phải đưa cậu chàng đến bệnh viện rồi lại ở đó cho đến chiều hôm sau, lúc về tới nơi thì ngã người xuống ngủ luôn, sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy hai mươi cuộc gọi của Tề Miểu, vừa thấy đã tá hoả bấm máy gọi lại dỗ dành hồi lâu.

Hôm nay Tề Miểu lại hỏi lại lí do hôm đó, Tề Liên lại giải thích thêm một lần nữa, Tề Miểu vừa nghe anh trai mình giải thích xong thì cười haha một hồi, cười xong lại tỏ vẻ không hiểu tại sao bạn cùng phòng của hắn lại ôm ông chú ấy khóc. Tề Liên nói bừa: “Chắc từ nhỏ thiếu thốn tình thương của cha chăng.”

Tề Miểu sau khi nghe lời này thì quay sang ôm lấy Tề Liên, “Anh ơi, em cũng thiếu tình thương của cha á.”

Tề Liên xoa xoa mái tóc của cô, “Ngoan, anh hai em không biết cách biến ra một ông chú cho em đâu.”

“Không cần ông chú nào đâu, anh cũng có thể mà.”

“Anh còn rất trẻ.”

“Anh cả giống như cha.”

Người con gái cọ mặt vào hõm vai của hắn cọ cọ, cho dù anh trai cô có làm gì hay nói gì đi chăng nữa thì anh ấy vẫn luôn cho cô cảm giác an toàn và vẫn luôn ở đây với cô.

“Vậy em gọi một tiếng cha anh nghe nào?”

“Đáng ghét!”

“Không phải thiếu tình thương của cha à?”

“Em đi ngủ đây!”

“Rồi rồi, ngày mai dậy sớm một chút, anh hai đưa em đi học.”

Một nụ hôn nhẹ đặt lên trán, với mong ước rằng cô sẽ mơ một giấc mơ thật đẹp.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!