Long Thiên cảm giác như vả vào mặt. Hắn tức giận, Lưu Sương Ngọc kia nếu không có chút nhan sắc, dụ dỗ các thiếu gia mua căn hộ tăng doanh thu cho hắn thì chắc chắn hắn đã đuổi cô ta.
Căn biệt thự này là loại đắt đỏ nhất ở cái thành phố này. Hoa hồng của căn biệt thự đủ doanh thu cho cả chi nhánh.
Còn có phúc lợi được thưởng du lịch, tiền thưởng, khen thưởng công khai.
Nếu Lưu Sương Ngọc không làm vị khách này mất lòng thì hắn ta có thể sẽ có được khoản hoa hồng này.
"Vâng, vâng, tôi sẽ để Thạch Nguyệt làm ngay."
"Đứng đó làm gì? Hoàn tất thủ tục đi."
Dù không muốn nhưng hắn ta cũng phải chiều theo ý khách.
Trước giờ chưa ai mua biệt thự ở khu cao cấp mà có thể thanh toán một lần duy nhất như Hồ Cửu.
Long Thiên tuy không biết Hồ Cửu có thân phận gì, nhưng có thể bỏ tiền mua căn biệt thự đắt đỏ mà không chớp mắt thì không đơn giản là người giàu có.
"Mời quý khách vào trong. Trong lúc chờ làm thủ tục, chúng tôi gửi một chút quà tặng tới các vị để bồi thường sự cố này."
Hồ Cửu ung dung cùng Lục Thạc đi vào.
Thạch Nguyệt cúi đầu theo sau, chỉ còn Lưu Sương Ngọc nằm trên mặt đất lạnh lẽo.
Cô ta ôm má sưng vù, ánh mắt không thể tin cùng căm tức.
“Quản lý Long, họ…sao họ…có thể…”
Long Thiên trừng mắt, vẻ mặt tức giận nhìn Lưu Sương Ngọc không chút thương tiếc.
“Sao lại không? Não ngắn như cô thì biết cái gì chứ? Chẳng lẽ người có tiền lại bày ra vẻ mặt ‘ta đây có tiền’ cho cô sao?”
Nói rồi nhìn bên má sưng vù của Lưu Sương Ngọc, hắn ta không hề có chút đau lòng mà nói tiếp.
“Cô đừng chỉ biết nhìn bề ngoài, đám thiếu gia của cô dắt về mua được bao nhiêu căn hộ? Trả một lần hay trả góp? Vị này là trả tất cả trong một lần, tất cả chi phí nội thất đều thanh toán một lần, còn có chi phí kèm theo đều trả trong năm năm. Các vị khách của cô có sao?”
Lưu Sương Ngọc nghe xong lại vô cùng bất ngờ, vẻ mặt xụi lơ. Trong lòng tràn gập hối hận.
“Hối hận sao? Hoa hồng của căn biệt thự đó lẽ ra có thể là do cô với tôi hưởng trọn, thưởng doanh số, thăng cấp, du lịch, thưởng cuối năm…Tất cả vì đồ vô dụng như cô mà mất. Cô mau biến đi, đừng làm bẩn mắt khách. Lần sau đừng để tôi thấy chuyện này lần nữa, nếu không…cô tự biết hậu quả.”
Long Thiên nghĩ tới thăng cấp cùng số tiền hoa hồng kia lại đau lòng không thôi.
Nhưng nghĩ tới vị khách kia, Long Thiên muốn lấy lòng một chút, dù sao mua được căn biệt thự kia thì trước sau gì cũng sẽ mua thêm một căn hộ cao cấp khác.
Nghĩ vậy hắn nhanh chóng vào phòng chờ, phân phó mọi người tiếp đãi Hồ Cửu cùng Lục Thạc.
“Xin hỏi sổ sở hữu nhà đứng tên…”
Thạch Nguyệt thận trọng hỏi, trước giờ các vị khách nam mua nhà thường cùng đứng tên với vợ hoặc chỉ muốn đứng tên anh ta. Chuyện này là cần hỏi nha.
“Vợ tôi Lục Thạc.”
Giọng nói quả quyết.
Lục Thạc bất ngờ nhìn Hồ Cửu. Hôm nay cô phải tiếp nhận quá nhiều thông tin, hiện tại Hồ Cửu lại để cô đứng tên khối tài sản giá trị, đừng nói là ở, cả khi họ không có gì bán căn biệt thự này đi thì tiền đó đủ ăn cả đời nha.
“Cái này…anh không sợ…”
“Em là vợ anh, có gì mà sợ. Tất cả những gì anh có thể cho em, đều cho cả.”
Nói rồi Hồ Cửu nắm lấy tay Lục Thạc, vô cùng triều mến. Nhìn bộ dạng bị dọa sợ của Lục Thạc, anh có chút đau lòng.
Dù sao nếu nói anh là Chiến thần vang danh lẫm liệt sợ rằng cô sẽ cảm thấy chênh lệch tự ti, tốt nhất anh sẽ dần dần để cô đủ tư cách đứng bên cạnh anh.
Để không một ai dám xem thường cô, không vì anh mà hạ bệ cô.
Hồ Cửu quyết tâm.
Lúc này Long Thiên cùng Thạch Nguyệt nhanh chóng xử lý thủ tục, yêu cầu của Hồ Cửu là được chuyển vào ở ngay, nên mọi thứ phải được xử lý nhanh chóng.
Khi trong phòng chỉ còn hai người Hồ Cửu cùng Lục Thạc. trong lòng Lục Thạc có chút bất an, nhìn Hồ Cửu như muốn hỏi rồi thôi.
“Sao…anh lại có nhiều tiền vậy? Mấy năm qua anh ở đâu?”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Lục Thạc, Hồ Cửu lại càng tự trách bản thân nhiều năm qua làm khổ cô.
“Anh bôn ba, cũng có chút quen biết. Tình cờ cứu được thân tín của Thiết Soái chiến thần nên cũng được ưu ái một chút.”
“Thiết Soái? Chiến thần? Anh đang nói đùa à?”
Lục Thạc trừng mắt không tin.
“Là thật.”
“Hồ Cửu, nhiều năm như vậy anh vẫn biết nói đùa. Thiết Soái là ai? Người thân cận ông ta là ai chứ? Anh lấy gì mà cứu họ?”
Nhìn Lục Thạc không tin, trong lòng Hồ Cửu cũng bất đắc dĩ.
“Là tình cờ họ bị lạc, lúc đó anh đang trên đường đi. Vô tình cứu giúp một bữa cơm.”
“Chỉ một bữa cơm mà có được ngần ấy đãi ngộ?”
Lục Thạc lại hỏi tới.
“Đúng vậy, người ta là Thiết Soái, chỉ cần giúp họ một chút thì họ trả gấp mười, gấp trăm. Điều này ai cũng biết rõ.”
Nghe cũng có vẻ hợp lý, Lục Thạc tạm không nghi vấn. Nhưng sau đó cô lại tỏ ra thất vọng.
“Tôi tưởng nhiều năm đi xa anh sẽ làm nên nghiệp lớn, không ngờ vẫn là nhận ân tình từ người khác.”
Hổ Cửu nghe câu này có chút dở khóc dở cười.
“Chẳng phải anh về rồi sao? Dù sao có chút quan hệ này cũng không để em cùng cha chết đói được.”
Anh cố tỏ ra vui vẻ hài hước, không muốn cô quá căng thẳng.
“À, còn có, Thiết Soái có cho anh hai đặc quyền, khi về thành phố Gia sẽ giao cho anh một doanh nghiệp để tự làm ăn. Còn một đặc quyền nữa khi cần sẽ chủ động liên hệ.”
“Thật sao?”
Ánh mắt Lục Thạc sáng lên.
“Nhưng nhiều năm rồi anh không quá rành chuyện kinh doanh nữa. Anh nghĩ vẫn là giao em quản lý tốt hơn.”