Gã đàn ông kia vừa nghe được mệnh lệnh của Túc Trì thì trợn tròn mắt, dường như trong vài dây gã ta quên cả đau.
“Các người…”
Nhưng lời nói còn chưa xong thì đã bị thuộc hạ của Túc Trì kéo lê đi thi hành mệnh lệnh, quả thực bọn họ thực hiện không sai, tên đnà ông bị lột sạch không chừa chút gì, treo ngay chỗ dễ thấy, được giữ thoi thóp.
Nhìn thành phẩm của mình, Túc Trì nhếch miệng cười, vẻ mặt có chút hài lòng. Đám thuộc hạ cảm giác lạnh sống lưng, thật sự không nhìn ra lão đại nhà mình lại có một mặt biến thái như vậy.
Sau khi thông báo kết quả với Hồ Cửu, Túc Trì lập tức đưa người quay về căn cứ của bọn họ.
Hồ Cửu bên này nhận tin cũng vô cùng hài lòng, anh nhìn Dung Vị một chút, tuy cảm giác mờ mịt nhưng dù sao tạm thời gác lại mọi nghi ngờ.
“Cậu đừng nghĩ nữa, chỉ cần có thể ra ngoài, mọi thứ tớ đã có chuẩn bị.” Hồ Cửu nhìn anh ta nói.
“Cậu có biết bản thân đang đối đầu với ai không hả? Tôi ra nông nỗi này cũng do họ, cậu có bao nhiêu bản lĩnh mà làm thế?” Dung Vị như muốn cảnh cáo Hồ Cửu.
Anh ta đã từng nếm trải qua sự đày đọa khi ở trong trại giam, từng bị bọn người của họ đe dọa đủ kiểu.
“Thì sao? Dung Vị ngày trước ở đâu rồi?” Anh như muốn làm tỉnh dậy con người nhiệt huyết lúc trước của người bạn này.
“Hậu quả của ngày trước là tôi ngồi tù suốt năm năm, là tôi bị bọn họ hại tới mức không còn hình người. Vậy tôi cần gì đối đầu với họ, chẳng phải cứ lặng lẽ mà sống, không tốt sao?” Dung Vị chỉ thơ ơ nói.
Hồ Cửu cảm thấy người bạn này của mình rất biết cách chọc giận người, anh đã tốn bao nhiêu công sức, vì ngày hôm nay mà đã làm ra bao nhiêu chuyện.
Đổi lại thì sao chứ? Cuối cùng Dung Vị đã trải qua chuyện gì?
Hay có gì đó mà anh còn chưa biết?
“Cha mẹ cậu ở trong khu ổ chuột bị người ta ức hiếp. Cha nuôi đau ốm vẫn chống đỡ, mẹ nuôi dù bệnh cũng không dám chạy chữa. Mọi thứ tiết kiệm được đều dùng đi kêu oan cho cậu. Dung Vị, cậu có thể không để mắt tới tôi, nhưng cha mẹ cậu thì sao? Những gì cậu chịu đựng bằng những gì họ đã chịu sao?”
Hồ Cửu nói xong thì lắc lắc đầu, có vẻ như vô cùng tiếc nuối gì đó.
“Cha mẹ… họ…” Dung Vị nghe thấy cha mẹ mình phải sống cực khổ như vậy thì chợt khựng lại.
“Cậu cứ tận mắt thấy họ đã.” Hồ Cửu cũng không muốn nhiều lời.
Anh biết lúc này dùng lời lẽ tranh cãi không phải là cách hay ho gì, vẫn nên để Dung Vị về nhà an toàn đã.
Dù sao anh cũng muốn hoàn thành lời hứa với cha mẹ nuôi, sau đó mọi chuyện cứ để Dung Vị quyết định.
Hồ Cửu cũng không muốn cưỡng ép, anh cũng sẽ tạo được thế lực lớn hơn, đủ để bảo vệ những người mà anh quan tâm.
Chuyện về Dung Vị, anh sẽ từ từ điều tra.
Không gian im lặng đến đáng sợ, Dung Vị ngổn ngang cảm xúc, anh ta không biết phải làm sao. Những ám ánh kinh khủng kia bám lấy anh ta, sao lại không hận?
Hận thôi thì làm được gì?
“Đây…”
Dung Vị bất ngờ trước mắt mình là căn biệt thự vô cùng đắt đỏ, nhìn qua cũng biết đây là khu người giàu.
Tuy ở trong tù nhưng anh ta luôn thu thập những thông tin bên ngoài, từng giờ từng phút Dung Vị luôn khao khát tự do, muốn tự do phải biết rõ thế giới ngoài kia.
“Nhà của cậu.” Hồ Cửu ngắn gọn nói.
Cha mẹ Dung Vị nghe tiếng xe thì vội vàng ra ngoài, họ không thể chờ đợi được, họ hy vọng đây là xe chở con trai họ về nhà.
“Cha… mẹ…” Dung Vị nhìn thấy cha mẹ thì cảm xúc muốn vỡ òa.
Anh ta nhanh chóng bước ra ngoài, chạy nhanh đến ôm hai người.
Lục Thạc ở phía sau thấy cảnh này cũng cảm thấy vô cùng xót xa, ánh mắt ửng hồng. ngôn tình ngược
Hồ Cửu vẻ mặt không biểu cảm gì nhiều, điềm tĩnh nhìn một màn trước mặt.
“Hữu Thủ, nhanh chóng điều tra mọi thứ về Dung Vị cho tôi. Từ lúc trước cho tới hiện tại, dù là tin tức nhỏ tôi cũng muốn biết.”
Giọng nói lạnh băng khiến Hữu Thủ lạnh sóng lưng.
“Vâng.” Hữu Thủ cúi đầu tuân lệnh.
Bóng dáng của Hoàng Đàn xuất hiện, chạy về phía bên Hồ Cửu, bẻ mặt có chút căng thẳng.
“Có chuyện?” Anh nhận ra có chuyện gì đó mới khiến Hoàng Đàn biểu hiện như vậy.
“Có chút rắc rối, nhưng đã ổn.” Hoàng Đàn vừa nói vừa thở.
“Dung Vị đáng giá với họ vậy sao?” Hồ Cửu hơi nhíu mày.
Hoàng Đàn nhanh chóng lên tiếng: “Thật ra anh Dung có giá trị với bọn họ vì tôi từng nghe nói, anh ấy có công thức một loại dược liệu có thể điều chế thành thuốc có khả năng giúp con người có thể cải lão hoàn đồng, thậm chí có sức khỏe phi thường. Nhưng cũng chỉ là nghe nói, một số gia tộc lớn săn tìm không phải là kho báu, cái họ cần chính là trường sinh.”
Hắn ta thành thật khai báo, sự việc cụ thể quả thực hắn không rõ ràng nhiều, Dung Vị kia có thực sự có công thức điều chế hay không cũng là bí ẩn.
“Công thức? Dược liệu?”
Hồ Cửu nhíu mày một chút, cơ mặt giãn ra, nụ cười nhếch lên một chút.
“Vẫn là bọn người Hồ gia?”
“Không rõ, nhưng nhìn không giống, có vẻ như lần này các gia tộc lớn hợp lực ra tay.” Hoàng Đàn hơi nhíu mày.
“Làm sao anh biết?” Hữu Thủ tò mò hỏi.
“Thường thì mỗi gia tộc lớn sẽ nuôi dưỡng lực lượng riêng, họ đều có đặc điểm riêng. Hôm nay đám người kia đến rất lạ…” Hoàng Đàn nói ra nghi vấn.
“Không ai bị sao là tốt rồi. Chờ yên ổn một chút, cũng tới lúc chúng ta phản công rồi.” Hồ Cửu nhìn cha mẹ nuôi đang vui đến phát khóc, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ táo bạo.
- -------
từ giờ ra chương đều.....
hết bận rồi....
xin đừng bỏ tác giả mà