Túc Trì đứng phía sau xe bọn họ đã cầm hạ vài tên đánh lén, thậm chí còn có một đoàn người phía sau từ nhiều hướng tủa ra.
Nhìn qua cũng biết đó là những người được huấn luyện rất chuyên nghiệp, bọn người kia cùng Dung Vị còn tưởng rằng kia là lính đánh thuê được thuê về.
“Chàng trai trẻ, xem như có thực lực. Tôi xem như lùi một bước, giao Dung Vị, cậu cùng đám người kia có thể về làm việc cho Hồ gia ở phương Bắc.” Ông ta nói xong, vẫn bộ dạng tự tin,
Nhắc tới Hồ gia ông ta có sự tự tin cũng đúng thôi, dù sao Hồ gia nổi tiếng như vậy, lại còn có người trong Ban Chính trị, ai mà không biết chứ.
“Hồ gia?” Hồ Cửu suy nghĩ môt chút.
Cái tên Hồ gia không phải anh chưa nghe qua, mà cái họ này rất đặc biệt, hầu như rất ít người có họ này.
Mà anh lúc đầu còn tưởng bản thân có quan hệ với họ, nhưng sau đó lại thấy chỉ là trùng hợp cũng không điều tra nữa.
Gia tộc lớn dù là con rơi cũng sẽ không từ bỏ, vì bất cứ ai cũng có thể là nhân tài, dù không tài giỏi đi nữa cũng có thể hỗ trợ gia tộc.
Nếu anh thực sự có quan hệ với Hồ gia kia chắc cũng sẽ không lưu lạc nhiều năm như vậy.
Nay lại nghe tới Hồ gia, Hồ Cửu lại cảm thấy một gia tộc lớn lại cần một Dung Vị nhỏ bé, có lẽ anh đã bỏ qua gì đó rồi.
Dù là gì thì hiện tại thứ anh cần là bảo vệ Dung Vị, chuyện khác có thể điều tra sau.
“Sao? Thấy hợp lý chứ?” Người đàn ông kia đắc ý vì thấy Hồ Cửu có mấy phần suy nghĩ.
“Thật tiếc, Hồ gia kia tôi không hứng thú.” Hồ Cửu cao ngạo nói.
“Chỉ là hôm nay, Dung Vị là tôi muốn bảo vệ, người của ông nên tránh ra đi. Tôi có thể vui vì người anh em tốt của tôi ra tù mà có thể tha cho đám người các ông một mạng.” Anh dùng giọng điệu của lão ta để nói.
Phải biết rằng Chiến thần Thiết Soái không phải hư danh, có thể dẹp đám tiểu lâu la này là chuyện bình thường.
Điều anh lo lắng chính là người thân bị ảnh hưởng, còn có người sau màn kia thế mà lại là gia tộc lớn.
Tuy anh không sợ họ, nhưng nhân lực của gia tộc lớn không chỉ là đùa vui. Anh có thể không quan tâm, tuy nhiên cha mẹ Dung Vị còn có nhà vợ anh, đó chính là bận tâm mà anh cần xây dựng lực lượng đề không cần lo lắng cho họ nữa.
“Hừ, tự cho mình là đúng. Đừng nghĩ có chút thực lực lại cho rằng một tay che trời.” Người đàn ông hừ lạnh.
“Báo cho người chúng ta đi.” Ông ta còn quay ra nói với vệ sĩ bên cạnh.
Hắn ta gật đầu rồi định gọi ai đó.
Đoàng.
Tên bảo vệ còn chưa lấy điện thoại ra, đã bị viên đạn xẹt qua làm bị thương cánh tay làm rơi điện thoại.
“Cậu muốn gì? Đưa ra giá đi.” Gã đàn ông kia vẫn không nao núng.
Ông ta cho rằng mình thuộc Hồ gia, dù là kẻ thù lớn cũng không giết ông, ít nhất Hồ gia sẽ huy động lực lượng mà truy giết.
Không phải vì ông ta quan trọng, mà là vì đó là quy tắc gia tộc lớn đều như vậy. Động vào người gia tộc của họ thì như là vả vào mặt họ rồi, vì vậy gia tộc lớn với nhau tuy có sự canh tranh, cũng có thù địch.
Nhưng thứ họ đánh vào là kinh tế, thị trường và địa bàn, hoặc là nhân lực; không gia tộc nào lại đánh giết khi gia tộc khác còn tài nguyên cả. Cá chết rách lưới họ cũng sẽ không được gì.
“Cái mạng của ông.” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
“Ngông cuồng.” Hồ Cửu cũng không cần nói gì mà quay lưng rời đi vào xe.
Khi quay lưng anh đưa tay ra hiệu, cả đám người ào lên dọn dẹp tất cả mọi thứ, Túc Trì bắn một phát vào người đàn ông kia, hành động không chút dư thưa.
“Cậu… Những người kia… sao có thể?” Dung Vị hơi ấp úng.
Anh ta không ngờ Hồ Cửu lại có thể làm được đến như vậy.
“Xem như là nhiều năm bôn ba, đầu quân cho thế giới ngầm, xem như là có chút thành tựu, vẫn cứu cậu được.” Hồ Cửu vỗ vai Dung Vị ý bảo anh ta yên tâm.
“Thế giới ngầm? Cậu điên rồi, dù là ai đi nữa động vào Hồ gia kết cục rất thảm… rất thảm.” Dung Vị dường như nhớ lại gì đó, có chút mất khống chế.
“Cậu bình tĩnh lại, Dung Vị.” Hồ Cửu cảm thấy sự bất thường của anh ta, giữ chặt anh ta.
“Không sao, sau này chúng ta không còn là cá trên thớt mặc người tùy ý làm gì làm.” Thấy người anh em có biểu hiện như vậy lòng Hồ Cửu như bị ai bóp chặt.
Đây là phải trải qua chuyện gì chứ? Chuyện gì đến mức thay đổi cả một con người?
“Về được là ổn rồi.” Hồ Cửu còn nói thêm.
Dung Vị dần dần bình tĩnh lại.
Tiếng ồn xung quanh diễn ra mất hơn mười lăm phút, Túc Trì cùng mọi người dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, gã đàn ông kia trên người toàn vết thương.
“Hừ, các người dám… Hồ gia bên kia…” Lão ta ngạc nhiên, không còn vẻ tự đắc nữa.
“Hồ gia gì đó, tới một người giết một người.” Túc Trì nhìn ông ta rồi nói.
“Mày…” Gã ta không thể nói thành lời.
Túc Trì kéo áo ông ta, sức lực khá lớn làm ông ta phải nhổm người dậy theo.
“Ông đừng nghĩ sẽ yên ổn mà chết…” Túc Trì vứt ông ta qua một bên.
Cộc cộc
Túc Trì gõ cửa kính xe của Hồ Cửu, ra hiệu đã dọn dẹp xong, Hữu Thủ cũng bắt đầu lái xe đi.
Ngay khi xe đi đoạn xa thì tiếng nổ đồng loạt vang lên.
Rầm! Rầm!
Túc Trì cho nổ tất cả các xe có tại hiện trường, người đàn ông kia còn hơi chút hơi tàn nhìn thấy màn này cũng cảm thán quá bá đạo rồi.
“Treo hắn ta lên đi, chỗ dễ thấy nhất là được. À lột sạch đồ hắn đi.” Túc Trì ra lệnh cho cấp dưới.