Hoàng Đàn cảm thấy lão già này có phải là già quá nên lẫn rồi không? Trước giờ ra tay diệt người còn phân biệt già trẻ sao?
“Ông nói xem, tôi dám không?” Hắn ta vuốt ve tay mình, gương mặt vô cùng lạnh lùng.
“Hoàng tổng… ngài bỏ qua cho cha tôi. Ông ấy… già rồi, không biết nhiều, người không biết không có tội.” Lục Hùng lên tiếng muốn xoa dịu.
Nhưng Lục Quân lại không quan tâm, nhìn Lục Hùng nói mình không biết nhiều vì già, ông ta càng tức giận hơn.
“Đồ con bất hiếu! Sao mày dám nói cha mày thế hả? Lúc tao còn đang lăn lộn mày còn chưa ra đời đấy.” Lục Quân chĩa gậy vào mặt Lục Hùng mà chửi.
“Cha à… Đây là…” Lục Hùng hơi giật mình, ấp úng nói.
Lục Hùng cũng vô cùng khó chịu, nếu không vì lão già này cứ khư khư giữ kỹ tài sản còn đang nắm quyền quản lý thực tế thì Lục Hùng có lẽ cho ông ta vào viện dưỡng lão.
Lão nhị Lục Bạch hiện tại bị ông ta cử đi công tác không có mặt ở đây, ông ta phải nhanh chóng tìm cách lấy hết mọi thứ.
Nếu Lục Quân xảy ra chuyện thì tài sản kia vẫn phải chia làm ba, mà Lục Hùng thực sự không muốn điều này.
“Ta ở đây, ai muốn làm gì làm đi. Ta không tin có ai dám làm gì tới ta.” Lục Quân đứng ra, tỏ vẻ hiên ngang.
Ông ta lớn tuổi rồi, dù có gì đi nữa thì ông cũng không tin là ai có thể làm gì được ông.
“Bốp.”
Lục Quân chao đảo ngã sấp xuống ghế đệm, rất may đây không phải là ghế gỗ, nếu không ông ta có lẽ phải vào viện rồi.
“Lão già, tôi chưa quen khống chế lực đạo, ông chắc chưa chết được.” Hoàng Đàn mạnh mẽ vang dội tát cho Lục Quân một cái.
“Mày… mày…” Lục Quân ôm mặt, vừa cảm thấy nhục nhã, vừa không ngờ Hoàng Đàn lại dám ra tay đánh ông.
Ông ta luôn nghĩ dù sao bản thân cũng là trưởng bối, bất kỳ ai có không thích ông ta tới đâu cũng sẽ không dám làm gì ông.
Hôm nay vậy mà có kẻ dám đánh ông ta, còn tát thẳng vào mặt ông ta.
“Ông muốn thêm một cái?” Hoàng Đàn hỏi.
Lục Xuyên lúc này muốn xông lên tầng hai theo Hồ Cửu, lại bị Hoàng Đàn chặn ngang.
“Tránh ra, đây là Lục gia, tôi muốn đi còn cấm sao?” Lục Xuyên lý lẽ.
“Chờ anh ta xuống, cậu sẽ được lên.” Hoàng Đàn trấn giữ ngay cầu thang đi lên.
Không ai dám đi qua thách thức hắn.
Hồ Cửu sau khi lên trên cũng nhanh chóng tìm ra phòng Lục Thạc bị nhốt, chính là cửa lại bị khóa bên trong.
“Rầm.”
Anh đạp mạnh vào cửa, cánh cửa cuối cùng cũng bung ra.
Trước mắt anh là cảnh tượng khó coi nhất, Phúc Thái Lâm chỉ mặc mỗi cái quần con, còn Lục Thạc bị trói chặt, bị tên Phúc thiếu gia kia xé nát váy, chỉ là chưa xé hết những nơi nhạy cảm.
Nước mắt Lục Thạc tuôn ra, cảm giác tuyệt vọng bủa vây.
“Bốp.”
Hồ Cửu tức giận, đạp tên Phúc Thái Lâm kia ra, lại đá một phát vào chỗ kia của hắn.
Cú đá này đảm bảo hắn tuyệt tự tuyệt tôn về sau nha.
Anh cởi trói cho Lục Thạc, cởi áo khoác rồi choàng lên người cô, Hồ Cửu nhìn thấy cô khóc thì hơi lúng túng.
“Đừng sợ, anh đây.”
Anh nhẹ nhàng vỗ về cô rồi bế cô lên, nhanh chóng đi xuống.
“Hoàng Đàn, tìm Hào tổng đi.” Hồ Cửu nói xong thì đưa Lục Thạc ra khỏi Lục gia.
Nhưng trước khi ra khỏi cửa, anh quay người lại nhìn đám người Lục gia.
“Tôi muốn trong một tuần, Lục gia không còn xuất hiện trong giới thượng lưu nữa, càng không có khả năng ngóc đầu. Đừng để họ chết, để họ trải nghiệm cái gì gọi là bị khinh thường.” Nói xong anh ôm chặt Lục Thạc lên xe.
Hoàng Đàn lúc này nhìn đám người Lục gia cảm thán, động ai không động, lại động vào người không nên động.
Lục Hùng lúc này có chút bất an, nhìn thái độ kia, có lẽ Hoàng Đàn là người theo Hồ Cửu.
Như vậy thân phận Hồ Cửu có thể được Hoàng Đàn trợ giúp thì…
Nghĩ đến đây Lục Hùng cũng không dám nghĩ tiếp.
“Mày là cái thá gì mà động tới Lục gia của tao.” Lục Quân chửi đổng theo.
“Hào Danh Đạt đâu?” Hoàng Đàn gằn giọng hỏi.
Cả ngày hôm nay hắn ta khá mệt, muốn nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn đón Dung Vị, hắn còn chưa muốn mệt chết.
“Bốp.”
“Rắc.”
Hoàng Đàn nhanh chóng tát một cái vào mặt Lục Xuyên, đồng thời bẻ quặt tay hắn ra sau.
“Nói… tôi nói, Hoàng tổng xin nương tay. Hào Danh Đạt ở dưới cốp xe của anh ta. Lúc đó anh ta can ngăn, chúng tôi đành trói anh ta để đó.” Lục Hùng run rẩy nói.
Ông ta chỉ có mình Lục Xuyên, không thể cứ thế bị hủy được.
Hoàng Đàn sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Hồ Cửu thì đi về nhà nghỉ ngơi, bọn Lục gia cứ cho rằng như thế là xong.
Nhưng chờ đợi bọn họ chính là điều còn khủng khiếp hơn…
Trên xe, Hồ Cửu không nói gì lái xe thẳng về nhà, Lục Thạc có cảm giác như đứa trẻ làm sai, sợ sệt nhìn anh.
“Đừng sợ. Chỉ cần em an toàn là đủ.” Anh cũng thực sự không biết nói gì hơn.
Những gì anh làm thời gian sẽ chứng mình, rồi cô cũng sẽ hiểu, Hồ Cửu tin vào điều này.
Lúc này, Hữu Thủ gọi đến.
“Long chủ, Dung Vị bên kia sắp xếp xong, ngài muốn tự đến hay…”
“Được, tôi thu xếp xong sẽ qua.”
Anh dứt khoát nói.
“Đừng về nhà, cha tôi sẽ lo.” Lục Thạc chợt lên tiếng.