Hoàng Đàn nhìn điện thoại, nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy không biết phải làm sao.
Gia tộc bên kia thế lực khủng bố thế nào hắn cũng chưa tra ra, chỉ biết thế lực cùng tiềm lực họ rất lớn.
Nếu nghe theo Hồ Cửu liệu hắn có thể sống sót không? Còn nếu không theo Hồ Cửu thì có lẽ hắn chết ngay bây giờ mất.
“Tôi… nghe…” Hoàng Đàn hơi ngập ngừng.
“Hoàng tổng vẫn ổn sao?” Giọng bên kia là một người phụ nữ, khá sắc bén.
Hồ Cửu nghe được giọng nữ này có chút quen, anh có cảm giác đã nghe ở đâu rồi.
Nhưng anh lại không tài nào nhớ được.
“Vậy tôi nên bị làm sao?” Hoàng Đàn nhìn vẻ mặt của Hồ Cửu, đổi giọng nhanh chóng.
“Không sao là tốt rồi! Nhưng Dương Minh Thành bên đó… có lẽ không giữ được.”
“Tất nhiên, phải bỏ. Không còn giá trị.” Hoàng Đàn trầm giọng đáp lại.
“Trấn Hồn tụ sẽ trả về cho anh, nhưng sẽ có người giám sát. Đừng nghĩ bày trò gì đó.” Giọng điệu người phụ nữ vô cùng sắc bén, vừa đe dọa vừa cảnh báo.
Hoàng Đàn có chút khó chịu, khi nào mà hắn rời vào cảnh bị kìm kẹp nhiều bên thế này.
Nhìn vẻ mặt Hoàng Đàn chần chừ khó coi, Hồ Cửu nhếch môi, cười một cái rất khủng bố.
Trên tay anh lộ ra một thủ ấn, rất nhanh Hoàng Đàn thấy cả người khó chịu, con ngươi co rụt lại,
“Tôi biết… chỉ cần như thỏa thuận ban đầu. Tôi tuyệt không đổi.” Hắn ta đáp lại.
“Tốt!”
Sau đó là tiếng “tít tít”.
Rõ ràng bên kia đã cúp máy.
“Hoàng tổng, anh vẫn muốn làm Hoàng tổng hay là…” Hồ Cửu nhìn hắn ta.
Bàn tay vẫn liên tục thành thục tạo ra các thủ ấn khác nhau, Hoàng Đàn như bị người ta trêu đùa, lúc thấy nóng, lúc lạnh, lúc như bị người ta cù lét, lúc thì đau đớn như vạn trùng cắn thân.
Vô cùng thống khổ.
Hắn biết, nếu hắn không tuân theo Hồ Cửu, chờ đợi hắn không phải là cái chết, mà chính là sự dày vò tới chết.
“Tôi… từ nay sẽ luôn trung thành với Chiến thần.” Hoàng Đàn quỳ xuống, thấp hèn cúi đầu nói.
Đây là lựa chọn duy nhất hắn có thể làm được.
“Nói bằng lời, không có chút thành ý nào.” Hồ Cửu cúi người xuống, nói bằng giọng âm trầm.
“Vậy…” Hắn ngước lên nhìn anh, ngờ vực hỏi.
“Chẳng phải Hoàng tổng giỏi nhất là dùng trận pháp cùng ẩn thuật sao? Chắc hẳn cũng biết khế ước truy hồn thuật chứ?” Nói xong Hồ Cửu đứng dậy.
Cũng không nhìn vào hắn nữa.
Xung quanh không khí như bị đông cứng lại, Lão Bạch cùng Lão Hắc vẫn đứng đó, muốn nhìn rõ biểu hiện của Hoàng Đàn.
Họ đều biết khế ước truy hồn thuật chính là thuật nô lệ mạnh nhất, nếu Hoàng Đàn đồng ý tự tạo ra khế ước nô lệ này, thì cả đời hắn buộc phải trung thành với Hồ Cửu.
Dù Hồ Cửu có chết, hắn cũng phải bồi theo, đừng mơ tưởng có chút vọng tâm sát hại chủ nhân. Chỉ cần hẳn khởi lên một niệm muốn phản bội chủ nhân, thì Hồ Cửu sẽ cảm nhận được, mà bản thân khế ước truy hồn thuật sẽ bóp chết hắn.
“Đây…” Hoàng Đàn hơi do dự.
Hắn hiểu rõ khế ước truy hồn thuật này, quả thực hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng đến thuật này. Nó quá mức nguy hiểm.
Thuật này đòi hỏi hắn phải tuyệt đối trung thành với chủ nhân.
Chuyện này với hắn quá khó!
Hồ Cửu nhìn ra được ánh mắt do dự của Hoàng Đàn, cười khẩy nói.
“Như tôi nói, đi theo tôi đương nhiên có nguy hiểm trùng trùng. Nhưng cũng là phong quang vô hạn. Mà anh vẫn có hai lựa chọn, một là khế ước truy hồn thuật, hai là… chết tại chỗ.”
Anh nói bằng giọng khẳng định.
Hoàng Đàn hơi run một chút, hắn biết rằng con đường chờ hắn phía trước muốn sống chỉ có thể theo Hồ Cửu.
Đám người gia tộc bí ẩn kia thì trước hay sau gì, sau khi xong việc cũng sẽ tìm cách khử hắn ta.
Hắn cùng Dương Minh Thành đạt thành hiệp nghị chỉ vì muốn dựa vào bọn họ để thăng tiến, mà bản thân hai người họ cũng tìm một đường rút lui bảo toàn bản thân.
Hiện tại tình thế thay đổi, hắn cũng không còn cách khác.
“Được.” Tuy ánh mắt có chút không cam lòng, nhưng hắn vẫn còn yêu cái mạng này.
Hoàng Đàn quỳ trước Hồ Cửu, thực hiện kết ấn, thủ ấn cùng lúc. Sau cùng hắn nhỏ máu vào trận pháp tạo ra chuẩn bị kết thúc kết ấn. Vừa lúc này Hồ Cửu cũng nhanh chóng bắn vào một kết ấn khác.
Giọt máu thấm qua hai kết ấn rồi biến mất.
Hoàng Đàn vô cùng bất ngờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Yên tâm, tôi chỉ giúp anh thôi.” Hồ Cửu cười bí ẩn cũng không giải thích.
“Sau này Hoàng Đàn nguyện một lòng trung thành cùng người.” Hắn đây là thực sự chân thành.
Hắn dám không chân thành sao? Ngại mạng mình quá dài à?
“Tôi muốn thấy Trấn Hồn tụ nhanh nhất có thể.”
“Vâng.”
“Còn nữa, sau này mọi thứ đều thông qua Hữu Thủ. Thân phận của tôi cũng là chuyện bí mật, nếu anh dám nói ra…” Hồ Cửu nhíu mày nhìn Hoàng Đàn, cũng không nói tiếp.
“Tôi đã hiểu.” Thái độ của hắn vô cùng thành khẩn.
“Anh Hồ… hắn… sao lại giữ hắn?” Bạch Thố tròn mắt nhìn anh, ánh mắt rưng rưng.
“Hắn có thể dùng.” Anh cũng ngắn gọn đáp.
“Nhưng… em sợ hắn…” Bạch Thố nhìn Hoàng Đàn, cảm thấy vẫn có chút sợ.
Lão Bạch vỗ về cháu mình.
Ánh mắt Lão Hắc nhìn Hồ Cửu, ánh lên sự tự hào cùng hài lòng.
“Haizz… chúng ta già rồi. Nên để người trẻ lo liệu đi.” Lão Hắc nhìn Lão Bạch nói.
“Bạch gia bên kia, đến lúc chấn chỉnh rồi.” Bạch Cư nhìn về phía Bắc thở dài.
“Bạch Thố, còn đừng lo. Hắn ta đã có khế ước truy hồn thuật, hắn chỉ có thể nghe lời anh Hồ của con thôi.” Ông nhìn cháu mình, cảm thấy vẫn không yên lòng.