Hoàng Đàn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã nhìn thấy Hồ Cửu đứng về vị trí cũ.
Mà phía bên này Dương Minh Thành đã nằm dưới đất.
“Mày… mày dám…” Dương Minh Thành đau tới mức không nói được một câu hoàn chỉnh.
Dường như chân hắn ta bị gãy ngay đòn tấn công đầu tiên của Hồ Cửu, quỷ dị nhất là Hồ Cửu ra tay quá nhanh, không ai kịp thấy sự việc như thế nào.
“Sao? Không diễn nữa sao?” Hồ Cửu cười như tu la địa ngục, nhìn Dương Minh Thành như kẻ đã chết.
Mộc Thúy Lan nhìn một màn này thì sợ hãi lùi về sau, nào còn ra dáng ta đây tình tứ cùng Dương Minh Thành.
“Đúng là hai người rất xứng đôi. Tôi cũng nên chúc mừng mới phải nhỉ?” Hồ Cửu xoa xoa cằm, ra vẻ suy nghĩ.
Mọi người xung quanh nhìn anh, hít một ngụm khí lạnh, yên ắng chờ đợi diễn biến.
Không phải họ không sợ, nhưng họ muốn biết có chân tướng. Con người ta luôn có bản tính này, chỉ cần chuyện không liên lụy đến bản thân thì họ càng muốn biết.
Hoàng Đàn lúc này phản ứng lại, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên khán đài tới trước Dương Minh Thành kiểm tra.
“Chết tiệt!” Hắn ta thốt lên.
“Hoàng tổng, chân tôi…” Dương Minh Thành có dự cảm không lành.
“Bị phế hoàn toàn, sau này… e rằng không khôi phục được.” Hoàng Đàn lắc đầu.
Hoàng Đàn vẫn hơi tiếc nuối, Dương Minh Thành vẫn là đối tác tốt của hắn ta. Xem ra lần này hắn cần tiếp đối tác mới rồi, dù sao với loạt bằng chứng kia, cùng tai tiếng sắp tới, lại thêm cái chân gãy này.
Dương Minh Thành lần này xem như xong rồi!
“Không thể… tên phế vật khốn nạn kia… mày chờ đấy, đừng nghĩ đánh gãy chân tao là xong.” Dương Minh Thành lúc này bị lửa giận chiếm lấy.
Ánh mắt hắn ta đỏ lên, thù hằn nhìn Hồ Cửu.
“Ồ, tôi phải xem cậu làm gì tôi đấy.” Anh cười cợt đối phương là muốn làm hắn ta càng tức giận.
Tức giận mới tốt nha.
Nếu không mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây thì còn gì là thú vị, những gì Dung Vị phải chịu, anh phải chịu đâu chỉ có vậy.
Anh muốn bọn người này từng người một nhận lấy hậu quả mà họ đã gây ra, đừng tưởng rằng mình làm mà không ai biết.
Nếu họ chưa gặp quả báo, thì anh chính là quả báo của họ, từng chút một trừng trị họ một cách đau đớn nhất.
“Mộc Thúy Lan, cô nói xem, một tên què, một kẻ xấu xí thì có hợp không? Chẳng phải tôi đang cố gắng tác hợp cho một cặp ‘trai tài gái sắc’ sao?” Hồ Cửu cười nhưng bộ dạng lại vô cùng kinh khủng.
“Á”
Tiếng hét Mộc Thúy Lan làm cả phòng hoảng hốt.
Hoàng Đàn cũng không thể ngồi im được nữa, nhanh chóng xuất chiêu, đá về phía bụng của Hồ Cửu.
Chiêu thức của hắn ta rất nhanh, dùng hầu như toàn lực, muốn một kích này hạ gục hoàn toàn Hồ Cửu.
Hồ Cửu nhìn cũng không nhìn ánh mắt có chút thất vọng, tưởng rằng đối thủ này sẽ rất nặng ký, hóa ra cũng không hao tâm là mấy.
“Bốp.”
Một cú đấm thẳng vào mặt Hoàng Đàn, lực đạo khá lớn, một chiếc răng như rơi ra ngoài.
Hoàng Đàn chao đảo lùi về phía sau.
Hắn không thể tin được, thực lực của hắn không tệ, Hồ Cửu là người đầu tiên đón được đòn của hắn, mà còn đánh lại hắn.
Đây là thực lực gì chứ?
Hoàng Đàn phải dùng hết sức mới có thể không bị ngã nhào, mặt hắn đau rát, cảm giác lực đạo này mạnh hơn một chút chắc có thể hàm của hắn sẽ bị vỡ vụn.
“Hoàng tổng sao? Muốn trả Trấn Hồn tụ hay tôi tự đến lấy?” Anh cũng không ngại nói thẳng.
Lúc trước còn e ngại cái danh Chiến thần làm bản thân cản trở một số việc, hiện tại thì khác rồi, thế lực sau lưng Hồ Cửu không chỉ còn là Chiến thần.
Mà lão già núi Hàng cũng la người ủng hộ anh, thì ra ông ấy cũng có tiềm lực ẩn, tuy ngoài mặt luôn đối chọi nhau. Nhưng thế lực kia cũng đã giao cho anh, vậy thì anh cũng không ngại từng chút một duy trì bảo hộ họ.
Còn có, dẹp hết đám ruồi nhặng dơ bẩn này, anh muốn xem các lão già cổ hủ ở Ban Chính trị muốn làm gì.
“Anh… sao lại biết.” Hoàng Đàn hơi bất ngờ.
Ngay sau đó hắn như nhận ra gì đó.
“Người cứu Bạch gia là anh?” Hắn ta giờ phút này đã hiểu.
“Thì sao? Tự nôn ra hay tôi đến lấy?” Hồ Cửu cũng không cao cao tại thượng như trước, bộ dạng hiện giờ giống như lưu manh muốn cướp đồ nha.
Hoàng Đàn nhíu mày nhìn Hồ Cửu, cảm nhận đối thủ lần này của mình khá đáng gờm. Hắn cũng không lấy cứng đối cứng, dù sao hôm nay là mang tâm thế dự tiệc, hắn chưa có sự chuẩn bị.
Hồ Cửu liếc nhìn cũng biết Hoàng Đàn là đang tính toán trốn đi, nhếch miệng cười. Anh nhanh chóng làm ra một hành động khó hiểu, thực ra đây chính là pháp ấn, muốn trấn tọa Hoàng Đàn.
“Hự…”
“Anh…” Hoàng Đàn phun một ngụm máu.
Ánh mắt thoáng hoảng sợ, đây là thực lực gì chứ? Quá mức chênh lệch, nếu như hắn không có trận pháp bảo hộ thì có lẽ chỉ là con kiến hôi trước Hồ Cửu mà thôi.
“Hồ Cửu, đừng ngông cuồng, đừng nghĩ không ai làm gì được anh.” Mộc Thúy Lan lúc này thét lên.
Bên má trái đau đớn, máu từ vết thương cứ thế tuôn ra. Mộc Thúy Lan vừa sợ vừa tức.
“Các người có thể giải tán, hoặc là ở đây góp vui cùng bọn người Mộc gia.” Hồ Cửu cảm thấy sự thật được truyền thông biết thế là đủ rồi.
Hiện tại chính là việc xử lý đám người này.
Nghe thấy bị đe dọa đám người dự tiệc đều nhanh chóng đi ra khỏi sảnh, họ nhanh chóng muốn đi khỏi đây. Thông tin họ tò mò đều có, cũng không định ở lại chịu trận.
Chỉ còn Lâm Thái Thành hơi khựng lại, ông ta nhìn ra thực lực của Hồ Cửu quá mức cường đại.
“Cha à, đi thôi, không nên rước thêm phiền.” Lâm Kỳ An thúc giục.
Lúc này Mộc Lãng mang theo cả một đám hộ vệ đi vào, vẻ mặt vô cùng hung dữ.
“Giết, đánh chết nó cho tôi.”
“Tao không tin mày thoát được.”
Mộc Lãng vô cùng tức giận, ông ta ngay lúc mọi người không chú ý đã đi gọi người đến.
Lâm Thái Thành nhìn một màn này mới rời đi, ông ta tin rằng dù giỏi thế nào đi nữa cũng không thể đấu lại ngần ấy người.
Xem ra Hồ Cửu là lành ít dữ nhiều rồi.