Lục Thạc cũng không muốn đôi co, cô cảm thấy người này luôn nhằm vào cô, càng nói sẽ càng đi xa. Chưa kể hành động Hào Danh Đạt trong mắt cô lại vô tình ghi điểm.
“Hôm nay, Mộc gia chúng tôi sẽ đấu giá một món đồ, tất cả số tiền thu được sẽ ngay lập tức chuyển vào quỹ từ thiện của bệnh viện Nhân Đạo.”
Mộc Thúy Lan bước lên khán đài, váy trắng ôm body xẻ lên đùi, tóc xoăn xõa một bên vô cùng gợi cảm.
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng cùng khí chất kia khiến mọi người phải xuýt xoa.
Sau lời nói của Mộc Thúy Lan, thì nhạc nổi lên, một đoàn người cả nam và nữ cùng đem vào một bộ trang sức quý giá.
“Đây chính là bộ nữ trang được làm từ huyết ngọc trăm năm. Cũng là loại ngọc vô cùng quý giá, hiện nay rất hiếm có. Rất may mắn Mộc gia chúng tôi đã phát hiện được mỏ huyết ngọc này, đồng thời cũng đang trong tiến trình hoàn thành giấy phép khai thác.”
Mộc Thúy Lan nói đến đây thì dừng một chút, nhìn một lượt phản ứng mọi người.
Quả thực nghe đến huyết ngọc trăm năm, mọi người ai đấy cũng mắt chữ o mồm chữ a mà nhìn lên phía trên.
“Gì cơ? Huyết Ngọc? Còn là trăm năm?”
“Không. Ông nghe đi, Mộc gia vậy mà có được mỏ khai thác huyết ngọc.”
“Đúng vậy, còn là hoàn tất thủ tục hợp pháp để khai thác.”
“Mộc gia là muốn trở mình rồi.”
Huyết Ngọc kia chính là đồ quý giá vô cùng, đừng nói về giá trị hiện kim, mà trong giới kinh doanh, đến giới sưu tầm ngọc không ai không biết giá trị phong thủy cùng nhiều giá trị vô hình khác của huyết ngọc.
Tuy nói tuổi của huyết ngọc ở độ một trăm năm thì vẫn chưa là quý giá nhất, nhưng có cả một mỏ khai thác huyết ngọc thì có thể nói Mộc gia chỉ cần từ đó mà kiếm tiền thôi.
Mọi người xì xào bàn tán càng sôi nổi, thông tin kia vô cùng chấn động. truyện tiên hiệp hay
Người đứng đầu Lâm gia là Lâm Thái Thành cảm thán không thôi.
“Mộc gia phen này lên như diều gặp gió rồi.”
“Cha, vậy chúng ta cũng nên tạo quan hệ tốt với họ.” Lâm Kỳ An đừng cạnh cha mình cũng nhìn thấy rõ nét mặt của ông.
“E là tốn chút công sức.” Lâm Thái Thành tỏ ra tiếc nuối.
Vừa lúc này Mộc Thúy Lan đã tiếp tục liên tiếng.
“Đây chính là một bộ chuỗi hạt 108 hạt, cùng hoa tai, quả cầu như ý, đều là từ Huyết Ngọc tinh khiết nhất tạo thành. Người có thể sở hữu bộ Huyết Ngọc này đừng nói là giá trị liên thành, mà ai cũng biết Huyết Ngọc có giá trị phong thủy như thế nào rồi.”
Vẻ mặt đầy đắc ý của cô ta càng làm cho mọi người phía dưới trầm trồ về bộ Huyết Ngọc kia.
“Chúng ta bắt đầu, giá khởi điểm của bộ Huyết Ngọc này là năm trăm triệu. Một cái giá không quá cao.”
Mộc Thúy Lan lên tiếng tiếp tục.
“Hôm nay là Mộc tiểu thư đích thân hô giá nha.”
“Tất nhiên là khác mọi năm rồi, nhìn đồ đấu giá cũng rõ mà.”
Những gia tộc nhỏ bé hoặc doanh nhân làm ăn cũng trầm trồ không thôi, tuy nói họ có tiền nhưng họ lại không đủ lực.
Tham gia góp vui tạo chút quan hệ thì được, họ cũng không dám mua những loại đồ từ thiện này, càng kéo chú ý càng làm bản thân mất nhiều hơn được.
Họ chỉ là hàng có tiền, cũng không phải gia tộc gì đó, nên họ cũng không dám chen chân. Chỉ là tới góp vui tạo quan hệ.
“Tôi ra giá năm trăm năm mươi triệu.” Lâm Thái Thành lên tiếng.
Dù sao Lâm gia cũng là một trong những gia tộc lớn, chỉ là so với bề thế hiện tại của Mộc gia thì thua kém một chút.
Bỏ chút tiền tạo quan hệ cũng không phải là chuyện cần suy nghĩ nhiều.
Lâm Kỳ An thấy cha bắt đầu ra giá thì hơi nhíu mày.
“Cha à, liệu đấu giá thành sao?” Lâm Kỳ An cảm thấy khó mà có được.
Gia tộc xung quanh không ít, tiền là thứ họ không thiếu, để có được cũng vô cùng khó khăn.
“Con trai, nhìn cho kỹ, được hay không đó không phải là vấn đề, mà vấn đề ở chỗ chúng ta có tham gia đấu giá.” Lâm Thái Thành cười nói thoải mái.
“Bảy trăm triệu.” Hào Danh Đạt lúc này lên tiếng.
Mọi người xôn xao, dù Hào tổng kia có nổi danh tài giỏi thế nào nhưng thực sự bản thân anh ta không có gia thế. Cũng chỉ xếp ở hàng thứ ba hay thứ tư mà thôi, lại có thể ra cái giá nhảy vọt như vậy sao?
“Hào tổng này là muốn chết sao?”
“Ai da, người ta là nhân tài hiếm có, ai biết được chứ.”
Thật ra Hào Danh Đạt cũng không muốn nha, chỉ là nhận được chỉ thị qua điện thoại. Hữu Thủ nhắn cho anh bằng mọi giá lấy được bộ Huyết Ngọc kia, còn là giá càng cao càng tốt.
Anh cũng hết cách, dù sao cũng là tiền của ông chủ, hậu quả lại có ông chủ sau lưng gánh vác.
“Chín trăm triệu.” Lâm Thái Thành theo giá.
Giá của bộ Huyết Ngọc này lại càng được đẩy lên cao hơn, mà là nhảy gấp đôi. chuyện này quá mức phi lý.
“Nhìn xem Lâm gia người ta kìa.”
Nghị luận lại nổi lên.
“Một tỷ.” Giọng một người đàn ông vang lên.
“Đó là Dương Minh Thành, Phó chủ tịch thành phố.”
“Ngài ấy cũng tới đây ư? Mộc gia thật có mặt mũi.”
Dương Minh Thành vừa đến đã mỉm cười nhìn Mộc Thúy Lan đứng phía trên khán đài, vừa hô giá vừa tiến lại gần khán đài.
“Hai tỷ.” Hào Danh Đạt lại tiếp tục gọi giá.
Mọi người như nổ tung, Hào tổng kia tính là gì chứ? Sao lại hô giá không theo quy luật.
Dù cho bọn họ không ai là người thiếu tiền, nhưng hô giá theo cấp số nhân là lần đầu họ thấy.
Dương Minh Thành nghe mức giá kia thì hơi khựng lại nhìn về hướng người gọi giá.
Hắn ta tiến thoái lưỡng nan, nếu kêu giá theo quy tắc bình thường thì quá mất mặt, nếu gọi theo cấp số nhân thì bộ đồ trang sức kia lại đội giá lên trời rồi.
“Ba tỷ.”
Những dù có thế nào hắn cũng phải hét giá cao hơn, tiền này cũng không phải là của hắn.