Hào Danh Đạt thấy Hồ Cửu hào phóng lại là chồng Lục Thạc thì vô cùng khách khí.
Tại sao ư?
Đùa sao? Hữu Thủ với Lục Thạc vài phần kính trọng, còn đặc biệt nói anh ta phải lưu tâm Lục Thạc.
Mà Lục Thạc kia trước giờ chỉ là một tiểu thư Lục gia, tuy có năng lực nhưng Lục gia đè ép bao lâu, còn không phải là người ở sau Lục Thạc.
Hào Danh Đạt thực sự rất có năng lực lại có mắt nhìn, cho nên việc anh ta nhận ra Hồ Cửu có thân phận không tầm thường là chuyện đương nhiên.
Lục Thạc vẫn cúi đầu gắp đồ ăn, cũng chưa từng ngẩng lên nói chuyện.
“Dạo này em bận như vậy có khó khăn gì không?” Hồ Cửu gắp một miếng rong biển bỏ vào chén Lục Thạc.
“Cũng tạm ổn, không sao.” Lục Thạc không ngẩng mặt lên.
Ai cũng cho rằng cô là đang ngại ngùng mà thôi.
“Thật ra công việc khá bận rộn, nhưng năng lực Lục tổng rất tốt, tôi còn cảm thấy thật may mắn khi có cô ấy ở tập đoàn Sunny.”
Hào Danh Đạt vừa ăn vừa nói, bộ dạng vô cùng tự hào.
“Hào tổng, chẳng phải đến giờ rồi sao? Chúng ta nên đi thôi.” Lục Thạc cảm thấy áp lực cực độ, chỉ muốn rời khỏi.
“Nhưng mà, hiện tại cũng còn hơi sớm…” Hào Danh Đạt nhìn món ăn ngon cảm thấy hơi tiếc.
Hồ Cửu không muốn chậm trễ chuyện của Lục Thạc, anh cười gật đầu.
“Con ăn thêm đã.” Lục Chỉ cảm thấy cô ăn quá ít.
“Con ăn no rồi, còn chút việc. Cha với Hồ Cửu ăn thêm đi, con xong việc sẽ về nhà sớm cùng mọi người.” Lục Thạc an ủi cha mình.
“Được rồi. Em đi đi, có anh lo cho cha.” Hồ Cửu hiểu tính vợ mình, cũng không muốn chậm trễ cô.
Lục Thạc nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài, có vẻ vội vàng vì việc. Hào Danh Đạt cũng không kịp phản ứng nữa, đang lúng túng nên ngồi hay đi.
Hồ Cửu nhìn ra lúng túng trong mắt Hào tổng thì ý cười hiện lên, người này có thể dùng được, có chút làm anh vừa ý.
“Hào tổng cứ đi đi, đồ ăn nhân viên sẽ đem tới công ty sau. Anh yên tâm.” Hồ Cửu vừa nói vừa gắp thêm ít đồ ăn cho Lục Chỉ.
Hào Danh Đạt nghe vậy cũng thả lòng, cười cười xấu hổ, rồi đứng lên đi.
“Cha, ăn xong còn muốn đi đâu chứ?” Hồ Cửu quan tâm hỏi.
Lục Chỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy hôm nay anh cũng thoải mái ra một chút, nên về nhà nghỉ ngơi một chút.
“Cho tôi về là được.” Lục Chỉ nhẹ nhàng nói.
Sau bữa ăn, Hồ Cửu đưa Lục Chỉ về nhà an toàn, dặn dò một chút không nên mở cửa cho người lạ, dạo này có rất nhiều lừa đảo.
Lục Chỉ cũng cảm thấy có lý, càng cảnh giác hơn.
Lúc này Hữu Thủ đã gọi Hồ Cửu, báo cáo tình hình bên kia.
“Tốt lắm, chẳng phải đến lúc cướp lại đồ rồi sao.” Hồ Cửu cười nhếch mép.
Thái độ của anh vô cùng tự tin.
“Vâng, hiện tại cần làm gì?” Hữu Thủ đầu dây bên kia chờ đợi lệnh.
“Tôi tới đón cậu. Chúng ta cũng nên giáp mặt người cần gặp kia rồi.” Hồ Cửu trong lòng có tính toán.
Khoảng hơn mười phút sau, Hữu Thủ đã có mặt trên xe cùng Hồ Cửu đi đến một nơi.
Chính là dừng trước tòa nhà chính ủy của thành phố Gia.
“Đây là…” Hữu Thủ thắc mắc.
“Chủ tịch thành phố mới cũng đã nhận chức, không phải nên đến chúc mừng sao?” Hồ Cửu nói.
Hữu Thủ như chợt nhớ ra gì đó.
“Chẳng phải Vương chủ tịch đến rồi?”
“Cứ đến xem sẽ rõ.”
Thật ra lúc ở quảng trường Hữu Thủ đã thấy một tên đàn ông, trên người còn vương chút linh lực từ trận pháp nào đó, quanh thân hắn phủ toàn một ma pháp đen tối để hộ vệ bản thân.
Hồ Cửu đã để ý đến hắn ta, nhưng còn bận tâm Lục Chỉ nên không thể bám theo. Tuy nhiên còn điều thú vị hơn chính là trên người Dương Minh Thành lại dính chút sự đen tối này.
Nếu không phải là có tiếp xúc khoảng thời gian thì không thể dính được chút linh lực đen kia.
Chuyện này có vẻ thú vị, nếu thực sự Dương Minh Thành cùng tên kia có hợp tác hay quan hệ gì đó. Thì an toàn của Chủ tịch thành phố mới là Vương Lam Ứng sẽ không còn được đảm bảo.
Xem ra thành phố Gia càng ngày càng thú vị.
“Các người không thể vào.” Bảo vệ cổng ngăn cản hai người.
“Chúng tôi có hẹn trước với Chủ tịch Vương.” Hồ Cửu không nhanh không chậm nói.
Người bảo vệ còn chút nghi ngờ, nhưng chuyện gặp chủ tịch là chuyện không thể không xem trọng. Hắn đành phải gọi lên văn phòng thì quả thực Chủ tịch Vương đang chờ khách.
Tuy nhiên, cách ăn mặc của hai người này làm anh ta nghi ngờ vô cùng.
“Anh yên tâm, không làm khó anh.” Hồ Cửu cười nói.
Dù sao anh ta làm việc đúng nguyên tắc, nghi ngờ thì không nên cho qua, cần có người xác nhận là đúng rồi.
Hồ Cửu sau khi gọi một cuộc điện thoại cho ai đó, người bảo vệ kia cũng nhận được thông tin từ bộ đàm, cũng cúi đầu xin lỗi rồi mời họ vào.
Vào tới phòng Chủ tịch, khác xa cảnh tượng một vị Chủ tịch uy nghiêm, Vương Lam Ứng lại đứng chào Hồ Cửu vô cùng cung kinh.
“Chiến thần, ngài tới thật vinh hạnh.” Chủ tịch Vương vô cùng kích động.
Ông vẫn luôn mong muốn gặp riêng chiến thần, nay đã thành hiện thực. Ngưỡng mộ chiến thần chính là chuyện ông luôn tâm niệm, gặp Chiến thần gần thế này ông chết cũng cam tâm.
“Đừng quá câu nệ, ngồi đi.” Hồ Cửu bước tới ngồi xuống ghế khách.
“Tôi sẽ bố trí người bảo vệ ông, dù sao cũng do Ban chính trị điều phái, làm cho tốt chức vụ là được. Những thứ khác khó khăn cứ tìm Hữu Thủ.” Hồ Cửu nhanh chóng vào vấn đề.
Vương Lam Ứng cúi chào Hữu Thủ, làm cho Hữu Thủ có chúc không thích ứng, hơi giật mình. Trước giờ các vị quan chức lớn kia cũng chưa từng chào anh ta như vậy.
“Chủ tịch Vương đừng quá câu nệ như thế, việc bảo vệ ông tôi đã sắp xếp xong, ông cứ y theo mà làm là được.” Hữu Thủ khách khí đáp.