Sắc mặt bọn người Lục gia vô cùng sững sờ, Lục Quân không ngờ chú đích tôn của ông lại bị một tên vô dụng đánh.
“Thằng khốn nạn, mày làm gì vậy? Mày muốn tìm chết?”
Vừa nói Lục Quân đứng bật dậy, cầm gậy chĩa thẳng vào mặt Hồ Cửu.
“Bộp!”
Lục Hùng tức giận không chịu được, xông thẳng tới Hồ Cửu định giáng một đấm vào mặt anh.
Nhưng chưa kịp đụng đến Hồ Cứu đã bị Hữu Thủ đạp ra xa, thân thể mập mạp của Lục Hùng lảo đảo phịch xuống ghế, lòng ngục đau nhói.
“Mày là thằng khốn nào, sao có thể lộng hành trong Lục gia, người đâu cả rồi.”
Lục Quân gào lên tức giận.
Hữu Thủ thủ thế đứng trước mặt Hồ Cửu, Lục Xuyên vừa ôm mặt vừa chạy lại sau lưng Lục Quân.
“Vợ tôi ai dám hạ nhục, kẻ đó phải chết!”
Không nói quá nhiều, từng lời Hồ Cửu như đâm vào tai mọi người ở đây.
“Người đâu cả rồi? Chết cả rồi à.”
Lục Quân cảm giác bị sỉ nhục, Lục gia dù ra sao cũng là một trong các gia tộc có tiếng tăm ở thành phố Gia này. Sao lại để một thằng nhãi vô dụng sỉ nhục như vậy.
“Lục Thạc là người Lục gia, tao muốn gả nó cho ai nó phải theo người đó. Mày là cái thá gì?’
“Cô ấy là Vợ tôi. Không còn là người Lục gia.”
Hồ Cửu khẳng định chắc chắn.
“Mày...mày...Chỉ cần tao muốn thì nó sẽ không còn là vợ mày!”
Cả người Lục Quân giận tới mức run rẩy.
“Nếu ông nói về đám người canh cổng kia thì họ không vào được đâu.”
Hữu Thủ như muốn nhắc nhở.
Bọn người Lục gia vô cùng khinh miệt, nhìn hai người Hồ Cửu cùng Hữu Thủ mặc đồ cũ kỹ, vẻ mặt còn dính đầy bụi. Họ cho rằng cả hai đều là lũ nghèo hèn, lăn lộn một chút nên biết chút kỹ thuật đánh nhau.
Nội tâm họ đều sợ hai kẻ này làm liều, đánh tới họ gây tổn thương tới thân thể họ. Ngoài ra, ánh mắt họ nhìn hai người chỉ là sự khinh thường rẻ mạt.
Nếu bọn họ biết được người trước mặt họ chính là Thiết Sói Chiến thần lừng danh, cùng Đại tướng Hữu Thủ một trong tứ đại danh tướng của Đông Uy, thì họ sẵn sàng quỳ mọt dưới chân hai người kia mất.
“Mày….”
“Lục Thạc, cha vợ, con về rồi. Con sẽ đòi lại công bằng cho hai người.”
Hồ Cửu nhìn bọn người Lục gia một lượt, cũng đủ hiểu trong mấy năm qua vợ anh cùng cha vợ đã chịu đựng bao nhiêu tủi nhục ấm ức.
“Anh làm gì được chứ? Anh bỏ đi ba năm, giờ quay lại vẫn là một bộ khó coi. Anh làm sao có thể làm gì được chứ. Cha tôi…”
Lục Thạc vừa nói vừa khóc, cảm giác bất lực cùng thất vọng, cô mong anh về nhưng là về với tư thế một người thành công, có thể giúp cô cùng cha cô.
Đằng này nhìn bộ dạng kia thực sự cô không thể trong mong gì hơn ở anh.
“Hồ Cửu, đưa Lục Thạc đi đi. Có sao sống vậy, đừng để nó...bị người ta chà đạp.”
Bản thân Lục Chỉ vô cùng thất vọng, nhưng ông biết dù sao Hồ Cửu vẫn yêu thương con gái ông. Cuộc sống có lẽ khổ một chút, nhưng còn hơn là để con gái làm món đồ chơi bị bọn người kia chà đạp.
Đây là điều duy nhất ông có thể làm cho con gái. Ông tự trách bản thân quá vô dụng.
“Cha, con không cần.”
Nhìn cha như vậy, Lục Thạc đau lòng.
“Chúng mày giỏi lắm, diễn cảnh tình thân à? Lục Thạc, mày nên nhớ, là ai cho cha mày thuốc, không có Lục gia sẽ không có cha con mày đâu, nghĩ cho kỹ. Tự bò lên giường Phúc thiếu gia hoặc biến khỏi đây, từ nay Lục gia với cha con hai người không còn can kệ. Sống chết mặc kệ!”
Lục Quân chống mạnh quải trượng xuống nền đất, muốn uy hiếp cha con Lục Chỉ.
“Đi với anh. Được chứ?”
Hồ Cửu không nhiều lời, cũng không muốn ở lại nơi dơ bẩn này lâu hơn.
Trong khi Lục Thạc đang do dự, cô nhìn cha mình, cô hiểu Lục Quân nói không sai, thuốc men của cha cô lên tới con số vài trăm triệu một tháng. Nếu không có Lục gia duy trì, e rằng mạng của cha cô không còn.
Nếu ở lại sẽ bị họ đẩy lên giường làm đồ chơi cho Phúc thiếu gia kia để đổi lại lợi ích gia tộc. Nếu đi thì cha cô phải làm sao?
“Không, tôi không thể. Cha tôi…”
“Tin anh được không? Anh sẽ lo cho em và cha.”
Hồ Cửu cắt ngang lời Lục Thạc. Anh muốn rạng danh, đường đường chính chính trở về làm cho vợ anh tự hào, người thân thiết với anh vui mừng.
Nhưng có lẽ, với thân phận hiện giờ nếu anh công khai thì chỉ làm cho bọn ruồi bọ bám chặt lấy anh cùng người xung quanh anh.
Tốt nhất cứ ẩn giấu thân phận, anh còn mối thù phải báo, chuyện năm đó có nhiều thứ còn chưa rõ ràng. Cả người bạn thân đang ngồi tù của anh, anh sẽ chính tay đòi lại từng thứ một.
“Lục Thạc, nên đi thôi con. Cha tin Hồ Cửu.”
Bản thân Lục Chỉ không hề tin Hồ Cửu có thể làm gì, chỉ là ông muốn Lục Thạc đừng vì ông mà chấp nhận làm đồ tiêu khiển của người khác.
“Nếu con không đồng ý, cha thà chết cũng không ở lại đây nữa.”
Lục Chỉ kiên định, dùng hết can đảm cả đời này để bảo vệ đứa con gái này.
“Cha, con…”
“Được, phản rồi, loạn rồi. Chúng mày hưởng thụ từ Lục gia, lại muốn hướng ra ngoài. Tốt, tốt. Nếu hôm nay bọn mày bước ra khỏi Lục gia thì sau này có bất cứ chuyện gì, cũng không liên quan Lục gia.”
Lục Quân uy nghiêm tuyên bố.