Lão Trư nhìn thấy quả thực tại quán bar X.O lúc trước giờ đã là vùng đất trống bằng phẳng. Ông ta kinh sợ không thôi.
Phải biết dù là những nhà lãnh đạo thành phố, hay các trùm băng đảng khét tiếng cỡ nào cũng không thể làm nhanh gọn sạch sẽ đến vậy. Kẻ có năng lực làm tới bậc này có lẽ ông ta không thể đối đầu trực diện.
“Lão đại…hắn hắn….”
Một tên đàn em bộ dạng thảm hại được đỡ vào, nói không thành câu.
“Ai? Đã xảy ra chuyện gì? Ai làm?”
Lão Trư nhìn bộ dáng tên đàn em kia càng tức giận.
Hắn lăn lộn trong chốn giang hồ bao năm nay, chưa từng bị sỉ nhục như vậy. Nhưng quả thực tên kia có thực lực, cần biết hắn là ai mới có thể đối phó.
“Nói đi.”
Lão Trư ra lệnh cùng ra hiệu cho thuộc hạ giúp tên kia uống ngụm nước.
“Lão đại, Sa đại ca bị họ bắt đi rồi, họ rất mạnh, rất đông, còn đánh sập quán bar của chúng ta…còn nói…nói…”
“Nói gì?”
“Hắn nói gia hạn cho đại ca đúng tám giờ sáng ngày mai, tới bãi đất trống khu ổ chuột. Nếu không…hắn sẽ sang bằng mọi sản nghiệp của lão đại.”
“Hắn là ai? Đám người kia là của băng đảng nào?”
Lão Trư tức giận vô cùng, nhưng hắn vẫn lý trí hỏi rõ đối phương.
“Nhìn hắn rất lạ, trước giờ chưa thấy ở thành phố Gia, những người kia xuất quỷ nhập thần như lính đặc công, nhưng họ lại mặc đồ đen. Họ đối với gã đàn ông đến gây sự kia rất cung kính.”
“Thật sự không biết, hay chúng mày không nhìn rõ?”
“Hắn rất lạ, em chưa từng thấy hắn.”
“Đi chữa thương đi.”
Lão Trư vô cùng khó chịu cho tên đàn em đi ra ngoài chữa trị.
Đi qua đi lại trong phòng, Lão Trư vô cùng lo lắng, hắn ta không rõ đối phương là ai, có ý đồ gì. Thực lực kia quả thực làm hắn lo đến mức mất ăn mất ngủ.
“Sa Hành bị bắt, gọi Thất La về đi. Hiện tại đang cần người.”
Tên đàn em bên cạnh gật đầu nhanh chóng thực hiện công việc.
“Liên hệ với Thương Nhật, nói Lão Trư chân thành muốn gặp mặt.”
Một tên khác cúi đầu như nhân lệnh rồi cũng nhanh chóng đi làm việc.
Lão Trư còn lại một mình trong phòng, hắn ta ngồi xuống ghế, thở dài một hơi. Cả đời lăn lộn, ông ta còn chưa thấy có ai có khả năng đó, Thương Nhật kia thực sự miễn cưỡng cũng xem như là ông trùm ở thành phố Gia này.
Nhưng ông ta cùng lắm chỉ là tới mức ép bar X.O ngừng kinh doanh, cho thủ hạ một phen sống chết.
Làm tới trình độ sang bằng quán trong một đêm, đó là chuyện khó tin.
Còn đang suy nghĩ, điện thoại của Lão Trư vang lên.
“Ai đấy?”
Quả thật là một dãy số lạ.
“Lão Trư…quà ra mắt, tốt chứ?”
Giọng nói sắc bén, có chút trầm, pha chút ẩn ý.
Lão Trư bật người dậy, nhíu mày thật chặt.
“Mày là…kẻ phá đám tao?”
Đầu dây bên kia vẫn điềm tĩnh.
“Là đại lễ làm quen, không thích sao?”
“Sa Hành đâu?”
“Hắn sao? Chắc đang làm gì đó có ích rồi.”
Lão Trư bị Hồ Cửu xoay vòng, vẫn chưa hiểu Hồ Cửu đang nói gì.
“Mày muốn gì?”
“Đơn giản, bỏ ác làm thiện, quy phục dưới trướng của tôi.”
“Mơ tưởng, xem như mày có thực lực thì sao chứ? Cũng chỉ đến thế.”
Hồ Cửu thẳng thắn nói ra mục đích, càng làm Lão Trư nổi giận không thôi.
Bao nhiêu năm lăn lộn của hắn ta, giờ bị một tên không rõ lai lịch uy hiếp. Chuyện này mà lộ ra ngoài không biết sẽ bị bao nhiêu người cười vào mặt.
“Tôi có lòng tốt, cho ông suy nghĩ đến sáng mai, nếu ông vẫn không cam tâm tình nguyện. Tôi đành ép buộc vậy.”
Dứt lời Hồ Cửu cũng không nhiều lời mà trực tiếp cúp máy.
Bên này Lão Trư tức giận đập nát điện thoại, đây là sỉ nhục, là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Hồ Cửu trầm ngâm một chút.
“Hữu Thủ, đám người kia thế nào?”
“Tôi đang cho họ vào quá trình huấn luyện.”
“Đảm bảo bọn họ là một nhóm có thể dùng được. Dung Vị sau này cần họ.”
Hữu Thủ cúi đầu như nhận lệnh nhanh chóng đi làm việc.
Một mình Hữu Thủ rời đi, anh cảm thấy vô cùng đơn độc.
Người vợ yêu thương của mình lạnh nhạt, người thân cũng không còn, còn có người bạn thân còn đang chịu khổ.
Hồ Cửu càng quyết tâm đòi lại những thiệt thòi mà người thân của anh đã phải chịu đựng. Từng người một phải trả giả.
“Cũng tới lúc Mộc gia kia nên sáng mắt mà nhìn rồi.”
Nhếch miệng cười Hồ Cửu rời đi nhanh chóng, mà vị trí anh đứng khi nãy chính là đối diện biệt thự Mộc gia.
Lão Trư bên này gấp gáp tới mức không chịu được.
“Lão đại, bên Thương Nhật đã hồi âm, hẹn anh hai tiếng nữa.”
Nhận được phản hồi, Lão Trư nhanh chóng đến nơi hẹn.
Nơi gặp mặt mọi người thường là ơt bar X.O nhưng tình hình hiện tại có lẽ là phải chuyển sang nhà hàng Thạch Tây.
“Lão Trư, cơn gió nào lại thổi ông đến tìm tôi thế này.”
Thương Nhật mặc một bộ đồ đen, kính đen, tay chống cây gậy nhỏ, nhìn vô cùng khí chất và uy nghiêm.
“Lão Thương à, tôi đang có chuyện quan trọng, không phải để cùng nhau đàm đạo, mà cùng nhau tìm đối sách.”
Nhìn Lão Trư nghiêm nghị như thế kia, Thương Nhật cũng không nhiều lời.
“Là X.O?”
“Ông nghĩ xem nếu chỉ là một quán bar thì tôi cần tìm ông sao?”