Quả thực Lục gia cũng có chút thực lực, chưa tới hai tiếng đồng hồ, thông tin Lục gia khai trừ Lục Thạc cùng Hồ Cửu, từ nay tuyên bố không hề liên quan đến nhau.
Không chỉ có vậy, theo sau thông tin kia còn có thông tin Lục Thạc vì muốn đạt được mục đích mà bán thân, trở thành một thành viên của Tập đoàn Sunny. Trong một buổi sáng, cổ phiếu tập đoàn Sunny tụt giá trầm trọng, tổn thẩn con số không lường được.
“Chết tiệt, Lục gia kia nghĩ rằng đang làm gì? Là người cầm cán dao sao?”
Hào Danh Đạt vô cùng tức giận, một đám Lục gia tự cho là đúng, nếu họ biết số tiền Sunny mất đi không thấm vào đâu so với tài sản hiện tại thì họ có hối hận không nhỉ?
“Liên hệ ông chủ đi.”
Hào Danh Đạt quay mặt ra lệnh cho trợ lý tâm đắc.
“Không cần, tôi đây.”
Trợ lý của Hào tổng còn chưa kịp ra ngoài, Hữu Thủ đã từ từ tiến vào, vẻ mặt không hề có sự lo lắng.
“Tìm tôi? Chuyện Lục gia làm loạn tin kia sao?”
Hữu Thủ tiến vào ghế dành cho khách, ngồi một cách thoải mái nhất có thể, bộ dạng như không có gì.
“Ông chủ, chuyện kia…chúng ta tổn thất không nhỏ.”
Nhìn ông chủ bí ẩn kia cứ bình chân như vại, lại vô cùng không quan tâm, kia là tiền nha, là tiền tươi thóc thật, ông chủ này thực sự giàu tới mức nào chứ?
“Bao nhiêu không quan trọng, đè ép Lục gia xoay chiều tin tức không phải ổn rồi sao?”
Hữu Thủ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt lộ vẻ thâm độc. Anh ta mệt danh là quân sư chốn chiến trường, danh xưng Gia Cát tái thế không phải chỉ có hư danh.
“Dù xoay chiều thì tổn thất này vẫn rất lớn…”
Trợ lý của Hào Danh Đạt không hiểu được, cũng lên tiếng. Số tiền kia rất lớn nha, trong khi ai làm ăn mà chẳng nghĩ tới việc kiếm lợi nhuận chứ?
“Thì sao? Ngày mai Sunny sẽ nhận lại lợi ích gấp năm sáu lần. Còn về chuyện Lục gia, thì các người cứ nhìn mà làm. Lục Thạc là Phó tổng của Sunny, chuyện Sunny bảo vệ nhân sự của mình không phải tốt hơn sao?”
Hữu Thủ vẫn ngồi đó, ung dung hơn nữa, lời nói rõ ràng là muốn Sunny bảo vệ Lục Thạc, còn có vế kia, chuyện lợi ích của Sunny thì Hào Danh Đạt lờ mờ đoán được có gì đó.
Anh ta là một người lăn lộn trong giới thương trường này bao lâu chứ? Một chút ẩn ý kia Hào Danh Đạt có thể cảm nhận được.
Lục Thạc kia không đơn giản là Lục tiểu thư của Lục gia, mà còn có thân phận nào đó mà ông chủ bảo vệ như vậy. Sự bảo vệ này không giống tình nhân, lại giống như đối với bề trên.
“Vâng, ông chủ cứ căn dặn, tôi sẽ làm theo.”
Hữu Thủ khá hài lòng với thái độ của Hào Danh Đạt, không hỏi nhiều, có thể đào tạo được.
“Làm đi. Tôi muốn thấy kết quả trong tối nay.”
Nói xong Hữu Thủ dứt khoát bỏ đi.
“Hào tổng…kia…”
Hào Danh Đạt ra hiệu cho trợ lý của mình im lặng.
Ngẫm nghĩ một chút, Hào Danh Đạt nhanh chóng đã có đối sách, ý của ông chủ là bỏ toàn Lục Thạc, cũng chặn đứng đường Lục gia. Đây là muốn mọi người biết chỉ cần là ai động đến Lục Thạc hoặc Sunny đều sẽ có hậu quả không tốt.
Mà cái hậu quả kia có lẽ là phải do đích thân Hào Danh Đạt anh xử lý.
Hồ Cửu cùng Lục Thạc bên này vừa vào biệt thự, đã nhìn thấy Lục Chỉ thẩn thờ ngồi ở bậc tam cấp.
“Cha, sao cha lại…?”
“Lục gia…quá tuyệt tình rồi. Dù sao còn cũng…”
Nói chưa hết câu, Lục Chỉ đã gục mặt xuống vô cùng thất vọng. Ông biết bao năm qua ông bất tài vô dụng, chịu đủ mọi sự để nhẫn nhịn, vì điều gì?
Đến giờ ông cũng không biết vì điều gì nữa, một đứa con gái mà ông không bảo vệ được thì ông còn làm gì được nữa chứ?
“Cha, đừng lo, họ không làm gì được Lục Thạc cả.”
Hồ Cửu khẳng định.
“Nói thì hay lắm, danh dự con bé xem như hủy rồi.”
Lục Chỉ bất lực, tuyệt vọng. Lục gia bên kia quả thật triệt để làm ông lạnh tâm.
“Em đưa cha lên phòng trước đi. Anh còn có việc.”
Nghe Hồ Cửu nói vậy, Lục Thạc hơi lo lắng, sợ anh làm gì đó quá đáng.
“Anh…đi đâu không? Hay là cứ ở nhà đi.”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Thạc, trong lòng Hồ Cửu ấm áp hơn. Anh bỏ cô nhiều năm như vậy, cứ nghĩ cô sẽ không dễ tha thứ cho mình. Nhưng dù là giận cô vẫn quan tâm anh, vậy là đủ.
“Đừng lo. Anh có chút việc riêng thôi, sẽ không làm gì cả, tin anh.”
Hồ Cửu cười cười muốn Lục Thạc yên tâm hơn.
Cô nhìn anh một chút cũng gật đầu, bản thân thì đỡ cha lên phòng, dù sao cô muốn an ủi cha một chút. Chuyện tin đồn nhảm kia cô thực sự rất ấm ức nhưng cứ mặc kệ là được rồi.
Hồ Cửu ra khỏi biệt thự, nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào bụi cây gai nằm ở khu nhà biệt thự ở đằng xa kia.
“Thì ra là nó…”
Anh tự nói với mình, rồi nhếch miệng cười.
Lúc này, Hữu Thủ cũng đi đến bên cạnh Hồ Cửu.
“Thiết Soái, ngài phát hiện gì sao?”
“Cậu không thấy lạ sao? Nơi cao cấp như thế này, loại cây cảnh nào không có? Lại có một bụi gai nằm bên cạnh căn biệt thự kia, lại là xung quanh không có loại cây nào có hoa.”
Hữu Thủ theo ánh mắt của Hồ Cửu nhìn đi, vừa thấy bụi gai rậm rạp thì hơi nhíu mày.