Lục Thạc nghe Ngài Tuệ gọi Hồ Cửu là Chiến thần thì có hơi hoảng hốt, ánh mắt cô nghi hoặc nhìn cả hai.
“Chiến thần, chi bằng cứ ở lại làm khách, không tốt hơn sao?”
Ngài Tuệ mở lời, cảm giác như là đang uy hiếp.
“Nói quá nhiều.”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Nhìn thấy tình thế không thể nào khác, Ngài Tuệ ra hiệu, nhưng thuộc hạ khác lần lượt tiến lên.
Nhưng rất nhanh, hắn ta được mở mang tầm mắt, còn chưa kịp thấy Hồ Cửu ra tay thế nào, một nhấc chân vung tay của Hồ Cửu đã làm cho ba bốn gã tay sai văng ra xa.
Những tên này rơi theo quán tính, không có chỗ chống đỡ nên làm gãy nát cả lá sen, trống trải đi một mảng.
“Quả không hổ danh là Chiến thần.”
Ngài Tuệ bắt đầu ra tay, hắn ta thực hiện hàng loạt ấn chú.
Mà Hồ Cửu bên này cũng ứng phó qua.
Một loạt động tác quái lạ, ngay tại ấn ký của Hồ Cửu phát ra ánh sáng vàng bao trùm lấy Lục Thạc.
Từ ấn ký của Ngài Tuệ vọt ra một đạo ánh sáng xanh dương.
“Trò vặt!”
Hồ Cửu nhìn Ngài Tuệ bằng ánh mắt khinh thường.
Phóng ra một ánh sáng đỏ từ ấn ký khác.
Mắt Ngài Tuệ trừng lớn, hắn chưa từng thấy, có người có thể phá giải được ấn ký, cũng chưa từng thấy ai có thể cùng lúc dùng hai lần ấn ký liên tiếp.
Phải biết các hồn thuật đòi hỏi sự nhuần nhuyễn, tập trung cao độ, tinh lực hầu như rút cạn.
Ngài Tuệ được mệnh danh ‘ngài’ dù rất trẻ tuổi vì hắn có căn cơ, Bạch Long thu nạp dạy dỗ từ nhiều năm.
Biết bao nhiêu người đều không thể qua được kiểm tra, nhưng hắn một đường thuận lợi.
Hắn hành sự luôn một đường thuận lợi, tự cho rằng bản thân có chỗ tốt, cũng chưa có đối thủ so đo.
Không phải hắn tự cao, chỉ là hắn cho rằng những người có thể hơn hắn hiện tại ở độ tuổi như Lão Hắc hoặc Bạch Long.
Hồ Cửu suy cho cùng không lớn hơn hắn nhiều.
“Tuệ, dừng tay!”
Giọng Bạch Thố từ xa vọng tới.
Hồ Cửu không nương tình, thẳng một cước đạp vào ngực của Ngài Tuệ, hắn văng ra xa, đè bẹp một góc hoa cùng lá sen, lại thêm bùn lấm lên áo trắng.
Nhìn vô cùng chật vật!
Ánh mắt Ngài Tuệ lóe lên lửa giận, là sự háo thắng muốn tranh tài cùng Hồ Cửu.
“Cậu… còn non và xanh lắm! Đừng cố thể hiện.”
Hồ Cửu thu về ấn ký, cười tự tin nhìn Ngài Tuệ.
Bạch Thố ánh mắt đỏ hoe chạy lại.
“Anh Hồ Cửu… anh không sao chứ.”
Hồ Cửu cũng không trực tiếp trả lời Bạch Thố mà lắc đầu, tỏ vẻ đều ổn.
Anh vẫn có một sự mâu thuẫn với Bạch Thố, tuy biết tình cảm Bạch Thố dành cho anh là thật.
Nhưng đã đứng ở hai bên đối lập nhau, càng không thể làm gì khác.
Chưa kể, đời này anh khó có thể có tình cảm với ai ngoài Lục Thạc, có những tình cảm thiếu sự ấm áp, thiếu chút vung bồi, nhưng nó là dây dưa không dứt.
“Chúng ta đi thôi!”
Hồ Cửu cũng không nhìn Bạch Thố, dứt khoát đưa Lục Thạc đi.
Ánh mắt của Bạch Thố khiến cho Lục Thạc có chút khó chịu, đều là phụ nữ với nhau, sao cô không hiểu kia là ánh mắt gì chứ.
“Hồ Cửu… anh thực sự… là Chiến thần.”
Lục Thạc bị dọa sợ, tuy được Hồ Cửu kéo tay đi, nhưng cô vẫn muốn hỏi.
“Ừm… từng nói em rồi, là em không tin.”
Chợt, lúc này Lục Thạc nhớ từ đầu Hồ Cửu từng nói với cô.
Chỉ là cô lựa chọn không tin anh mà thôi.
‘Đi thôi, chúng ta sẽ nói sau.”
Hồ Cửu dứt khoát kéo Lục Thạc đi nhanh khỏi hồ sen.
“Bạch Thố, cô điên rồi à!”
Ngài Tuệ gào lên, lúc này hắn ta chật vật đứng dậy, nhìn về phía Hồ Cửu kéo Lục Thạc bỏ đi.
“Anh không phải là đối thủ của anh ấy.”
Bạch Thố lạnh lùng nói, khác hẳn dáng vẻ lúc nãy trước mặt Hồ Cửu. Nhìn cô ta như vậy, Ngài Tuệ có chút khó chịu.
“Đi, đuổi theo cho tôi.”
Ngài Tuệ cũng không quan tâm Bạch Thố, gạt cô một bên, sau đó tiếp tục ra lệnh truy đuổi.
Mà bên này Thanh Ngũ cũng đã thành công gặp được Từ Chấn Nam, tuy là cũng không thuận lợi lắm, nhưng chật vật một hồi cũng có thể vào được bên trong quân khu.
Thiếu chút bị đánh mất cái mạng này.
“Gián điệp hay là ai cử tới?”
Từ Chấn Nam uy chấn theo Chiến thần từ lâu nay, cho nên uy áp kia không thể khinh thường.
“Lấy đồ trong tui áo phải, ngài sẽ rõ.”
Mặt mũi Thanh Ngũ bầm dập, lại còn bị năm sáu tên lính đè xuống.
Từ Chấn Nam nhìn Thanh Ngũ, sau đó để thuộc hạ lấy đồ từ túi áo phải của anh ta.
“Sao cậu… lại có cái này.”
Từ Chấn Nam nhìn liền biết, đây là hiệu lệnh nguy cấp, chỉ có Chiến thần mới dùng được.
“Ngài để họ thả tôi ra có được không?”
Thanh Ngũ bất mãn nói.
Dù sao anh ta cũng đang bị đè bẹp, nói kiểu gì được chứ.
“Thả cậu ta ra.”
Từ Chấn Nam nói xong đám lính kia cũng buông Thanh Ngũ ra.
“Nói rõ!”
“Báo cáo! Tại làng Sen có phát hiện bom hạng nặng, sức công phá trên năm cây số. Bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ, Chiến thần đã tới đó trước.”
Thanh Ngũ nghiêm trang, dù sao cũng là quân nhân chính thống, nghiêm chỉnh chào báo cáo.
Nhìn bộ dạng này, Từ Chấn Nam không quá bất ngờ, người bên cạnh Chiến thần đều là quân nhân là chuyện dĩ nhiên.
Chỉ là… cái gì? Bom?
Hạng năng?
“Không cần chào báo cáo, nói rõ, Chiến thần sao lại đến đó rồi.”
Nghe thấy Chiến thần đã đến trước thì vô cùng bất ngờ, lại lo lắng không thôi.
“Đại tướng Hữu Thủ, cùng Túc Trì cũng đang đến đây. Có lẽ họ tới sân bay rồi, sẽ tới thẳng làng Sen.”
“Các cậu bị ngu à, sao lại để Chiến thần tới đó chứ? Người của cậu đâu rồi?”
Từ Chấn Nam quát lớn.
“Chiến thần ra lệnh… phải… đi về! Để quân đội chuyên nghiệp tới… âm thầm phá bom.”
“Nhưng tại sao bom lại vào được mà tôi không biết?”
Ánh mắt Từ Chấn Nam cũng nhíu lại, chợt nhớ tới điểm mấu chốt.
“Cái này… ừm hỏi ngài mới đúng.”
Thanh Ngũ cũng nhíu mày, không yếu thế.