– Đáng tiếc hôm nay ta không thể thổ nạp nội tức bình thường, trong kinh mạch không cách nào vận chuyển nội khí. Nếu chỉ là đau đớn thì cũng thôi sợ chính là khí đi song mạch xung đột lẫn nhau, gây chuyện thì chết người, đúng là không có biện pháp.
Suy tư hồi lâu vẫn không có kết quả, Tông Thủ từ thùng tắm đứng dậy. Vừa mới đứng lên, trong óc lại lần nữa hiện lên một đoạn kinh văn, không phải yêu văn, mà là cổ lục!
Quan thiên chi đạo, thức thiên chi hành, thiên đạo hữu thường, vô vãng bất phục. Nhất nguyệt thì hữu phủ thái, dụng hữu hình trạng, nhất thì chi cát khả phản vi hung, nhất thì chi hung khả phản vi dụng ( Ý nghĩa đại khái: Nhìn đạo trời biết hướng đi, thiên đạo vô thường, không còn hướng đi, một tháng có khi bình yên, có khi tai vạ. Nhất thời cát chuyển thành hung, hung chuyển thành ích lợi có thể dùng…)
– Lại là Thôn Nguyên Thuật sao.
Hai mắt Tông Thủ trợn lên, thân hình định trụ. Đoạn văn tự này hắn rất quen thuộc, nó tới từ Thôn Thiên Nguyên Hóa Kinh.
Trong đó không ghi lại võ học, chỉ có một chút kinh văn huyền ảo, võ học bí yếu, không hiểu duyên cớ làm sao mà trải qua tìm hiểu vị chư gia thánh địa triệt để cấm tiệt nói là tà thuyết yêu sách truyền đến trong trò chơi Thần Hoàng, truyền lưu phạm vi cực nhỏ, trong ba năm người chơi chết trăm vạn.
Tông Thủ cơ duyên xảo hợp lấy được bản sao của một quyển Thôn Thiên Nguyên Hóa Kinh, hắn không dám tùy tiện tu hành, một mực đều tìm kiếm phương pháp cải tiến hoàn thiện nhưng thành công được rất ít. Chỉ có thể tham khảo bộ phận tinh yếu của nó dung nhập võ học khác, dần dà dựa vào những văn tự này tự nghĩ ra võ học.
Nhưng mà mấy ngày này cũng không biết là bởi vì nguyên nhân đối với bản thân triệt để tuyệt vọng hay không, Tông Thủ thỉnh thoảng nhớ tới kinh văn này mà khó có thể kềm chế.
– Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ chưa đủ. Ta hiện nay Song Mạch Tịnh Hành, thể hư khí nhược chính hợp đạo này. Nếu là tu hành thuật này nhất định giống như người nọ, đạp thẳng thanh vân, một bước lên trời!
Nội dung quan trọng của Thôn Thiên chính là đoạt nguyên lực của người cho mình dùng, Thôn Thiên địa chi tinh hoa thiện thân khiến võ tu Linh Sư trong thiên hạ đố kỵ. Bất quá Tông Thủ đối với cái này không có nửa phần gánh nặng.
Tay của con người dùng để làm việc thiện tức thì thiện, dùng làm ác tức thì ác.
Đối với địch thủ nhất định phải không từ thủ đoạn. Những người người vô tội, Tông Thủ tự nhiên cũng sẽ không tùy ý đoạt nguyên khí của hắn.
– Thẳng đạp thanh vân, một bước lên trời? Nói thật dễ nghe! Người nọ tuy là xưng hùng nhất thời, nhưng kết quả như thế nào? Ngắn ngủn ba năm đã liệt thể mà chết, chết bởi mấy vị tuyệt đỉnh cường nhân công, cũng có thể nói là chết trong tay mình. Tu hành phương pháp này phải điều trị khí mạch lại dung hợp dị chủng chân nguyên những người khác, nhìn như đường tắt nhưng kỳ thật là quỷ đồ. Chân khí pha tạp, hỗn tạp, ngày sau có chết cũng khó siêu thoát.
– Những năm này mình hao hết tâm tư, tập hợp rất nhiều đồng đạo, tự nghĩ ra Đạo Dẫn Thuật, không phải là chuẩn bị cho pháp môn này sao? ? Điều trị khí mạch, thôn phệ tinh nguyên, cũng không phải là không cách nào làm được. Huống chi Thôn Nguyên Thuật cũng đã cải tiến không ít. Uy năng mặc dù bàng môn tả đạo nhưng không đến nỗi nội tức bạo loạn mà lo lắng.
– Nhưng Đạo Dẫn Thuật, đến tột cùng còn chưa hoàn thành! Mà Thôn Thiên nguyên hóa cũng có chỗ thiếu hụt. Song mạch thân thể đã vô pháp cải thiện, nếu tu tập phương pháp này chỉ biết như Ngũ Tham Tráng Cốt…
Hai thanh âm trong đầu tranh chấp nhau, sắc mặt Tông Thủ cũng chợt âm chợt tinh, biến ảo bất định.
Sau một hồi lâu, Tông Thủ bỗng nhiên cười cười, lần nữa ngồi xuống.
Trong nội tâm thanh minh vô cùng, hết thảy dùng bảo vệ tánh mạng làm đầu. Nếu là thời gian cho phép, hắn tự nhiên nghĩ cho hoàn thiện mới tu hành Thôn Thiên nhưng bây giờ hắn làm gì được chọn lựa?
Sơ Tuyết, Doãn Dương đều nói là không cần lo lắng, lại làm hắn càng thêm bất an, nếu thật sự có bất trắc, chính mình cũng nên có chút lực bảo vệ bản thân.
Hơn nữa nếu là chỉ dùng để hấp thụ những tinh hoa dược vật thì Thôn Nguyên Thuật còn không đến mức gây thành tai hoạ ngầm gì cả.
Trong lòng có quyết đoán, Tông Thủ liền trực tiếp bắt đầu vận khí thổ nạp. Thôn Thiên Nguyên Hóa Đại Pháp, hắn đã nghiên cứu qua vô số lần, cũng thử nghĩ diễn thử qua các loại tình hình.
Lúc này vận công cơ hồ là không hề trì trệ, quen việc dễ làm dẫn những dược lực kia vào trong thân thể mình, một bước này chính là Thôn Thiên !
Tiếp theo trong vòng hô hấp Đạo Dẫn Thuật thảo khống noãn khí trong cơ thể chuyển hóa làm thành tinh khí Linh Năng. Sau đó cố nén đau đớn, y theo tâm quyết không ngừng lưu chuyển, từng bước áp súc chiết xuất, đúng là bước thứ hai Nguyên Hóa. Nói đến đơn giản, quá trình thì phức tạp, chỉ cần có chút sai lầm chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Khi mà nước thuốc ở trong thùng tắm bị hắn thu nạp đến bảy thành. Tông Thủ liền cảm thấy là phần bụng là mình phảng phất muốn nổ tung, nó như một con chuột không bị khống chế không ngừng xông tới, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tất cả Luân Mạch của Tông Thủ cũng như muốn vỡ ra.
Tông Thủ lại không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, thần sắc nghiêm nghị, mục thấu thần mang. Hắn mở miệng quát nhẹ một tiếng:
– Khai mở!
Sau đó khống chế nguyên lực Linh Năng tinh khiết luyện qua không biết bao nhiêu lần đánh xuống bụng dưới nửa tấc.
Sau đó Tông Thủ chỉ cảm thấy phần bụng quặn đau, bên tai nổ vang ầm ầm, khí huyết bỗng nhiên ngược dòng ý thức mất phương hướng, mắt hoa lên.
Mà khi Tông Thủ khôi phục thanh tỉnh, trên mặt lại lập tức lộ ra một tia vui mừng.
Vài ngày trước vô luận thể nghiệm và quan sát bản thân như thế nào đều chỉ có thể cảm ứng được cảm giác thô sơ giản lược bất đồng.
Khi mà Tông Thủ lần nữa nội thị, dĩ nhiên là cảm giác vô cùng rõ ràng, khí mạch là một mảnh dài hẹp như nước chảy, còn có một ít mạch luân phức tạp mênh mông, lại không bàn mà hợp ý Thiên Địa.
Mà khi đau đớn kịch liệt dần dần thối lui, trong bụng Tông Thủ cũng đồng thời dâng lên một cỗ cảm giác ôn hòa.
Chính là tất cả Linh Năng, chân nguyên cùng với nội tức hội tụ tạo thành căn nguyên “khí”. Phát thủy chi địa của Thân mạch cửu luân, trước khi phá vỡ thân luân có thể tiếp xúc trực tiếp với yếu huyệt thiên địa Linh Năng.
Không lâu trước, Tông Thủ cũng có thể dùng thủ pháp đặc thù dò xét nhưng lại xa xa không cách nào cảm ứng chuẩn xác.
Thiên tân vạn khổ dẫn đường Linh Năng đi vào cũng không cách nào chứa đựng ở bên trong, mặc dù có thể cường hành rót vào thì cũng sẽ từ từ tán đi.
Giờ phút này bên trong linh giác của Tông Thủ chỉ thấy phần dưới bụng xuất hiện thêm một khối không khí màu trắng.
Sâu hơn trong đó có thể thấy được sương mù màu trắng hiện ra ở trước mắt hắn, khối không khí lỏng này lưu động không ngừng. Lúc mới nhìn nó có màu trắng nhưng cẩn thận quan sát, lại có thể thấy được trong đó bao hàm một bộ phận nhỏ màu lam xám.
Đúng là tinh nguyên tinh hoa dược lực hắn dùng phương pháp Thôn Nguyên chiết xuất ra từ Ngũ Tham Tráng Huyết Thang còn sót lại, chỉ cần thêm chút biến đổi là được chuyển hóa làm nội khí.
Số lượng này so với kiếp trước hắn xưng hùng thì không đáng giá nhắc tới, tựa như là đầm lầy. Bất quá cũng đã khiến cho Tông Thủ chợt cảm thấy áp lực trong lòng bỗng nhiên biến mất.
– Khí hải mở, Luân Mạch Chi Thủy…
Trong trò chơi kiếp trước, Tông Thủ sáng tạo nghiên cứu sự ảo diệu của huyệt mạch. Lợi dụng ưu thế toàn bộ giả thuyết ảo cảnh hoàn toàn mô phỏng cảm ứng để thí nghiệm cách nghĩ mới lạ của hắn, kiểm nghiệm ý nghĩ hão huyền của chính mình và chắp vá lung tung cái gọi là võ học ‘ tự nghĩ ra ’.
Mà khí hải tự nhiên cũng bị hắn mở ra vô số lần.
Bất quá trong hiện thực lại là lần đầu, cảm giác của hắn cũng hoàn toàn bất đồng. Không phải nhân vật trong trò chơi là chân chân chính chính thuộc về lực lượng bản thân của hắn.
Đây là điểm bắt đầu của chư mạch, sau khi mở ra thì mới xem như chính thức bước vào cánh cửa võ giả có tư cách tu luyện nhiều loại võ học.
– Bất quá phương pháp Thôn Thiên Nguyên Hóa tuy là thần kỳ nhưng thôn phệ tinh nguyên dù có chiết xuất cũng có tạp chất. Quả nhiên giống như ta sở liệu.
Nhớ tới màu sắc khác nhau nhỏ như hạt bụi ở trong khối không khí màu trắng, vui sướng trong lòng Tông Thủ hơi chuyển thành trầm ngâm.
Những tạp chất đó lúc ít thì không dễ làm người khác chú ý, chỉ khi nào bỏ mặc nó đợi khi tu vi của hắn đến trình độ phá vỡ thân mạch tích lũy đến lượng nhất định sẽ là nguy hiểm trí mạng.
Đương nhiên trước mắt không lo, sau khi hấp thụ mấy chục môn võ học đạt trình độ cao nhất cải tiến Thôn Thiên Nguyên Hóa thì vẫn còn có chút hiệu quả, hơn nữa còn dùng Đạo Dẫn Thuật hắn tự nghĩ ra không tới vài tuần một tháng có thể triệt để tinh khiết hóa.
Chỉ là ngày sau phải cẩn thận để ý một chút.
Dùng Nội Thị Thuật dò xét kiểm tra Luân Mạch bản thân, Tông Thủ chỉ cảm thấy khí hải có mấy chục mạch huyệt, quả nhiên đều là Song Mạch Tịnh Hành tựa như là bánh quai chèo (*) cuốn cùng một chỗ, vừa bài xích vừa thông nhau.
(*) Bánh quai chèo nó đây:
http://pic5.nipic.com/20091226/2mười bốn0265_151936097813_2.jpg
http://images.ccoo.cn/es_product/201…1222530635.jpg
Tông Thủ bất đắc dĩ cười cười không để ý tới tình hình trong cơ thể mình nữa mà bắt đầu cảm ứng ngoại giới.
Lúc khí hải chưa khai mở, hắn không hề nhận ra Linh Năng tràn ngập trong thiên địa.
Cho tới giờ khắc này, mới có thể tự mình dò xét “khí” ở phạm vi một tấc quanh người.
Nhưng mà sau một khắc, thần sắc Tông Thủ trở nên ngẩn ngơ, hắn nhíu mày nói:
– Linh Năng ở đây sao lại mỏng manh như thế?
Thống kê quanh người Tông Thủ thì trong một tấc này nồng độ Linh Năng tự nhiên ít hơn kiếp trước của hắn nhiều.
Chỉ là trong trò chơi Thần Hoàng khách quan giả thuyết nói Linh Năng dồi dào vô cùng cơ mà.
– Đây rốt cuộc là thời đại nào? Thật sự là 130.000 năm trước không?
Ánh mắt Tông Thủ mờ mịt nhìn về bốn phía, giờ khắc này, Tông Thủ hối hận trước nay chưa có.
Thế giới Thần Hoàng, Linh Sư võ tu đạt trình độ cao nhất đều có đoạt xá, hắn một mực cố kỵ việc này, mới thủy chung không dám trực tiếp hỏi Doãn Dương, Sơ Tuyết. Những ngày này chỉ có thể thăm dò nói bóng nói gió.
Nhưng mà trước mắt thì vô cùng bức thiết, hắn muốn giải thích tình trạng của bản thân, còn có tình hình Vân Giới cùng với niên đại hiện giờ.
Trong truyền thuyết những năm cuối Hoang Cổ Kỷ Nguyên, nhân vật thần thoại tung hoành, linh mạch trong thiên địa đều đoạn tuyệt toàn bộ. Một số truyền thừa Võ tu Linh Sư cũng đồng dạng gần như tuyệt diệt, khả năng là thời đại đó nhỏ nhất.
Như vậy chỉ có sau khi Linh Năng có lại, Vân Hoang thời đại, nhưng thời đại này dài đến hơn vạn năm mới nghênh đón thế kỷ Linh Năng Thần Hoàng bộc phát.
Nghĩ ngợi lung tung, tâm loạn như ma, Tông Thủ ngồi ở trong thùng suy nghĩ xuất thần cho tới khi nước trong thùng lạnh dần thì sắc mặt hắn tái nhợt đứng lên.
Đợi đến hắn vừa đem quần áo mặc xong thì Sơ Tuyết thò đầu vào trong, trên mặt lộ vẻ vui mừng nói:
– Thiếu chủ, đã đến Cổ Linh Tập.
– Cổ Linh Tập?
Tông Thủ hơi nhíu mày, trong lòng dâng lên sóng đào, hắn đi hai ba bước tới bên cạnh cửa sổ xe ngựa.
Nhìn về nơi xa, chỉ thấy một phiên chợ chiếm diện tích vài dặm xuất hiện tầm mắt hắn.
Đây không phải Cổ Linh thành trong ký ức của hắn, tường thành hùng vĩ khí thế. Bên ngoài chỉ có chút ít hàng rào đất vây để phòng ngừa dã thú.
Nhưng mà mắt nhìn lấy một màn, tâm thần Tông Thủ trở nên buông lỏng, tiếp theo lại kích động đến khó tự kiềm chế chính mình.
…
Khi mà xe ngựa dừng lại bên ngoài phiên chợ, Doãn Dương rời đi, chẳng biết đi đâu.
Mà Tông Thủ do Tố Sơ Tuyết du lãm bốn phía ở trong phiên chợ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!