Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thần Hoàng

Lăng Vân Tông xưa nay đều có địa vị cao cả, cho tới bây giờ tranh đấu liên quan đến ngũ lục thập đảo, cũng sẽ không có người nào đơn giản đi đắc tội với Lăng Vân Tông. Vì vậy gần đây, đều là dùng hình tượng hòa thiện với người khác.

Lộ ra địch ý với hai người bọn hắn, tuyệt không phải ngẫu nhiên.

Lương Diệu Tử coi bọn họ là cừu địch, càng khiến cho người không hiểu thấu.

Không tự giác, ánh mắt Phùng Hiểu và Tông Linh lần nữa giao hội tại một chỗ. Đều từ trong mắt đối phương thấy được nghi hoặc và kinh hãi.

Trong vài giờ vừa rồi, trên đỉnh Đan Linh Sơn đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao bỗng nhiên lại có chuyện xấu như thế?

Buổi trưa hôm sau, Tông Thủ ngồi trên giường êm trong xe, thân hình theo thân xe chấn động cũng lung la lung lay.

Hắn lúc này đang đần độn, xuất thần ngẩn người. Cũng không biết qua bao lâu, mới thở dài một tiếng, thần sắc vô cùng đắng chát.

– Cái này phải thế nào cho phải? Nhân tình thiếu nợ vị Lăng Vân Tông tổ sư kia thật đúng là càng lúc càng lớn.

Từ khi biết được mười hai miếng Thiên Phù chủng tử kia, sau khi bao hàm dưỡng tới trình độ nhất định có thể trợ hắn vẽ ra mười hai Thiên Phù. Tông Thủ đã biết rõ, món quà của vị Lăng Vân tổ sư kia tặng vượt xa tưởng tượng của hắn.

Chỉ mười tám đạo Kinh Vân Thần Diệt kiếm ý, đã có trợ giúp lớn lao, cộng thêm những Thiên Phù này nữa thì chỗ tốt lại càng không cần phải nói.

Hôm qua thật sự quá mệt mỏi, cũng không nghĩ quá nhiều, thẳng đến sau khi ngủ li bì một ngày một đêm, bắt đầu Luyện Khí và Minh Tưởng như thường lệ mỗi ngày thì hắn mới bắt đầu rầu rĩ.

Đời trước của hắn, thân là một trong Vân Giới Thất Hoàng. Một thân võ học, đủ sánh vai cùng nhân vật đứng đầu của Vân Giới chư tông, thập đại Thánh Địa.

Nhưng đó dù sao cũng là kiếp trước, hơn nữa còn là trong ảo cảnh giả thuyết.

Mà đối với cổ thân thể này của mình, vô luận là Kinh Vân Thần Diệt kiếm ý hay là Thiên Phù, đều vạn phần quý trọng.

Mà khiến cho Tông Thủ xoắn xuýt chính là, hôm nay nhận những vật này, ngày sau sao có thể ra tay với Lăng Vân Tông?

Kiếp trước ân oán trong giả thuyết ảo cảnh, bức bách trong hiện thực, thậm chí một lần khiến kinh mạch hắn vỡ vụn, hắn đều có thể rộng lượng buông tha, không đi so đo.

Chỉ có Tàng Kinh Động của Lăng Vân Tông, còn có Tổ Sư Đường kia nữa, thật sự là quá mức mê người.

– Mà thôi! Kiếm ý Thiên Phù này, dùng tu vi của ta cũng không dùng được. Ngày sau nếu có cơ hội nghĩ cách trả lại nhân tình này là được. Nói tiếp, nếu không vượt qua được tử kiếp lần này thì còn nói gì về sau? Ta có gì phải lo sợ chứ?

Nghĩ như vậy, Tông Thủ liền yên tâm thoải mái, lần nữa đã bắt đầu tu hành gián đoạn.

Luyện Khí và Minh Tưởng chi đạo, đều quý ở chuyên chú. Tông Thủ vừa nhập định chính là hoàn toàn nhập tâm.

Một tia Chân Nguyên, từ trong thú tinh trong tay bị cưỡng ép rút ra. Dẫn vào trong Khí Hải. Lại cưỡng ép tụ tập từng đoàn từng đoàn chân khí lại, dường như là một ngụm trường thương, hướng vào trong tức mạch kia, đâm xuyên qua các bộ phận chưa từng quán thông, cưỡng ép mở ra!

Chỉ là bất đồng với ngày trước, trong chuôi chân khí trường thương này còn kèm theo suốt mười tám đạo kiếm ý linh chủng!

Khí kình vốn cường lực giờ phút này càng nhiều thêm vẻ sắc bén và lăng lệ ác liệt. Cơ hồ có xu thế quét ngang, trong kinh mạch, tất cả khiếu huyệt chưa từng mở đều bị phá vỡ toàn bộ..

Chỉ nghe trong Khí Hải nổ vang từng đợt, phảng phất như tiếng Lôi Minh. Khí huyết toàn thân khởi động, khiến da thịt trắng nõn kia toàn bộ trướng thành đỏ bừng.

Tông Thủ lại không chút động dung, trong miệng sau khi quát khẽ một tiếng lại mạnh mẽ khẽ hấp khí. Sau đó trong xe lập tức khí lưu cuốn động. Phảng phất một luồng gió cuốn nho nhỏ, chỗ có không khí, còn có Linh Năng, đều dũng mãnh chui vào giữa mũi miệng Tông Thủ. Cặp phổi kia cũng như động không đáy, mờ mờ ảo ảo truyền ra tiếng sấm nổ mạnh.

Lại mạnh thở ra, cũng là một tiếng nổ vang, khí hút vào trước kia lại dẫn trận trận cương kình bài xuất.

Chỉ khẽ hấp một cái, tất cả khiếu huyệt trong hai mạch thai tức đều bị quán thông toàn bộ. Tựa như hai vòng luân vây quanh Khí Hải và Tề Khẩu của hắn.

– Sau Tức Mạch chính là Tủy Mạch!

Không chần chờ nửa khác, Tông Thủ liền chỉ hủy tất cả Chân Nguyên còn sót lại trong Luân Mạch đánh thẳng vào Tủy Mạch.

Cả đầu Tủy Mạch, cũng là một cái luân bất quy tắc, vờn quanh quanh thân. Cũng giống các Luân Mạch khác, cũng là hai mươi bốn khiếu huyệt.

Tông Thủ nhất cổ tác khí, liên tục đả thông hai nơi trong đó, sau đó còn chưa chờ Chân Nguyên kia hao hết, liền cưỡng ép bỏ dở.

Hôm nay có Kinh Vân Thần Diệt kiếm ý chi trợ, thương thế hắn phải chịu do cưỡng ép mở Luân Mạch thấp hơn xa hắn mong muốn, mặc dù mở ra một lượng khiếu huyệt nữa cũng không sao.

Chỉ là Luyện Khí Minh Tường đều cần một cái độ. Thai Tức hai mạch của hắn tiến triển thật sự quá nhanh, trong ba tháng ngắn ngủi đã mở toàn bộ, căn bản là không có thời gian tích lũy.

Bộ thai tức linh quyền kia hôm nay cũng chỉ là tiểu thành, vẫn chưa chính thức cường hóa thai tức hai mạch của hắn đến cánh giới như bàn thạch, khí ra như suối.

Căn cơ không ổn thì làm sao có thể trúc ra Thông Thiên chi tháp kia?

Tán đi tất cả chân khí, mặc kệ nó tự chạy tuần hoàn trong kinh mạch. Tông Thủ mắt thấy trên trời như cũ vẫn là mây đen rậm rạp, không dùng được thiên kính chiếu hồn thuật, cũng dứt khoát không Minh Tưởng nữa. Chỉ lấy ra một thành phi đao lá liễu nắm trong lòng bàn tay, trong mắt ẩn ẩn hiện ra vẻ ngưng trọng.

Lục thần ngự đao thuật, chính là bí thuật võ tu thuần chánh nhất, từng bước một hòa tan võ tu chi vận, thế, ý, phách, hồn, thần vào phi đao trong tay, đây cũng là lục thần ngự đao chi pháp!

Tuy không thuận tiện, cao thâm mạt trắc như ngự khí chi thuật của Linh tu lúc, có thể ở ngoài vạn dặm lấy thủ cấp người khác.

Chỉ khi nào đao ra thì sự linh xảo còn hơn cả ngự khí thuật. Mà uy năng của nó quá lớn, sức bật mạnh mẽ cũng không phải các loại Linh Khí, Pháp Bảo có thể so sánh được.

Kiếp trước Tông Thủ, chính là võ tu thuần chánh nhất, sau khi đạt được lục thần ngự đao thuật này, tự nhiên là theo đó tu hành, không có chút cảm giác không ổn nào cả.

Nhưng mà ở kiếp này, từ khi bất đắc dĩ, chuyển thành Linh Võ song tu. Tông Thủ liền không đè nén được ý niệm muốn dung nhập hồn niệm của mình vào trong môn bí thuật này luôn.

Chỉ là trong ba tháng ngắn ngủi, tự nhiên không hề có thành quả. Thành quả duy nhất chính là khiến năm khẩu phi đao trong tay áo có linh niệm cảm ứng với hắn càng thêm chặt chẽ.

Bất quá thử nghiệm mấy tháng này trong lúc vô tình cũng khiến, hắn mở ra được một cửa sau nho nhỏ có thể tăng cường uy lực phi đao này.

Nhiều lần tự định giá, thẳng đến khi ngoài cửa xe bầu trời đen kịt kia triệt để ảm đạm thì trong mắt Tông Thủ mới lộ ra một tia duệ mang.

– Biện pháp này cũng được, chỉ là độ trong đó lại thật sự khó có thể nắm chắt.

Quả nhiên tiếp theo Doãn Dương liền lấy ra một tờ địa đồ da thú thô ráp khoa tay múa chân, trên mặt cũng lộ ra thêm vài phần thần sắc điều tra:

– Ra khỏi Yên Hà Trấn có tất cả năm con đường có thể ra khỏi Tô Điện sơn mạch. Một cái là quay về đường cũ, đi Long Trạch Nguyên, có thể phản hồi Càn Thiên Sơn. Một đường khác lại là đi về phía đông, chỉ cần đi chừng một ngàn bách lý có thể thẳng đến Đông Phương Vân Hải chi tân, chỗ đó có Vân Thánh Thành. Tuy không phải là đại cảng gì, nhưng thực sự có thể tìm được đội thuyền ra biển. Ngoài ra, còn lại còn có ba đầu đường nhỏ, bất quá đều là hung thú hoành hành. Trong đó vài đầu thú vương lục giai ngay cả Lăng Vân Tông cũng không thể làm gì. Phiên Vân Xa này của chúng ta thật sự khó có thể đi thông được!

Tông Thủ cười cười, Doãn Dương nói nhiều như vậy, kỳ thật ngụ ý đơn giản chỉ có hai. Là giờ chạy ra khỏi Đông Lâm Vân Giới? Hay quay về Càn Thiên Sơn, đi tranh giành vị trí Yêu Vương.

Tay vuốt càm, Tông Thủ cẩn thận trầm ngâm một lát, cuối cùng mỉm cười, điểm lên sườn đông địa đồ một cái nói:

– Hay là đi Vân Thánh Thành một chuyến đi!

Nhớ rõ chỗ kia chính là ở cách Vân Thánh Thành không xa. Năm nay còn chưa tới thời điểm xuất thế, sau luồng thủy triều Linh Năng đầu tiên mới chính thức hiện thế. Một năm kia, cũng chính là niên đại vừa bắt đầu trong trò chơi “Thần Hoàng” vạn năm sau.

Bất quá nếu hắn nhớ không lâm, phụ cận chỗ này vừa vặn sinh trưởng lấy một loại Thiên Địa linh trân. Trong đó vài cọng, có lẽ đã thành thục. Cũng không phải đặc biệt trân quý, chỉ là vừa hay hắn lại có thể dùng được.

Còn có đồ vật kia nữa, có lẽ cũng có thể lấy ra. Đây cũng là lực lượng lớn nhất khiến hắn có can đảm cự tuyệt Lăng Vân Tông.

– Bất quá mấy đường này đều có chút không ổn! Vẫn nên đi xuyên qua đây thì tốt hơn.

Doãn Dương hơi sững sờ, chỉ thấy ngón tay Tông Thủ vẽ ra trên tấm da thú kia một đường nhỏ, vừa vặn một đường thẳng đi thông đến hướng đông Tô Điện sơn mạch.

– Thế tử, chỗ đó chính là Hắc Nê chiểu trạch, cũng là thuộc về một bộ phận của Long Trạch Nguyên. Mặc dù nói không có Linh Thú đẳng cấp cao nào, nhưng Phiên Vân Xa của chúng ta cũng sẽ bị gây khó dễ.

Tuyến đường này tuyệt đối có thể vượt qua dự kiến của ba người kia, bất quá trong Hắc Nê chiểu trạch nổi danh nhất cũng không phải là hung thú giấu ở trong bùn nhão, mà là Chiểu Lang sống thành đàn, cùng với mảng lớn Phệ Thi Nghĩ, ở trong ao đầm, cơ hồ là tồn tại vô địch. Mặc dù yêu thú ngũ lục giai cũng phải trốn tránh.

– Cho nên chiếc xe này của chúng ta cần cải tạo lại một chút, hoặc là trực tiếp đổi một cỗ. Tốc độ bây giờ vẫn quá chậm!

Nghĩ đến thể chất cỗ thân thể này, nếu không có cỗ xe thay đi bộ, căn bản chính là nửa bước khó đi. Tông Thủ âm thầm tự giễu, điểm trên bản đồ một cái:

– Trước đi một chuyến đến Tiểu Nguyên Thành, ta nghe nói ở đây rất thừa thải thép tinh?

Chỗ ngón tay Tông Thủ đúng là phụ cận Đan Linh Sơn, khoảng cách không đến ba trăm dặm. Vô luận trong trò chơi Thần Hoàng hay ghi lại trong cổ sử, Tiểu Nguyên Thành này đều đáng được xưng là Đông Phương Quáng Đổ trong Đông Lâm Vân Giới.

Thừa thải quặng sắt, còn có các loại xen lẫn kim loại, là thánh địa của linh đoán sư và linh khí sư.

Mặc dù dưới mắt, còn không có quy mô như vậy, nhưng cũng sẽ không thiếu khuyết tài liệu và linh đoán sư.

Doãn Dương cũng như nghĩ tới gì đấy, nhìn kỹ một chút phong bích trận bốn phía thùng xe, cuối cùng cười khổ một tiếng:

– Cũng được! Cứ theo ý thế tử đi. Đi ra từ Tiểu Nguyên Thành liền có thể thẳng vào và Hắc Nê chiểu trạch. Biết rõ thực lực không đủ, còn muốn cùng những người kia tranh đoạt, không khác gì chịu chết. Trốn đi tạm thời cũng là thượng sách.

Lông mày Tông Thủ lập tức nhíu chặt, biết được Doãn Dương đã hiểu lầm ý của hắn. Hắn lần này đến Thánh Thành cũng không phải là vì chạy khỏi Đông Lâm Vân Giới.

Vị trí Yêu Vương kia của Càn Thiên Sơn, Tông Thủ thật sự không có ý đi tranh giành. Thống ngự trăm vạn Yêu tộc, cố nhiên là quyền thế hiển hách, nhưng nếu muốn ngồi vững vị trí kia, tất nhiên phải lao tâm lao lực, không chừng còn có thể bị những đại quốc nhân tộc, Vân Giới chư tông công sát, rất là hung hiểm.

Bất quá lấy tính tình cuả hắn, thực sự không thể nào nguyện ý cứ vậy bị người đuổi khỏi Đông Lâm Vân Giới được.

Dù trước khi Linh Triều đến, hắn tuyệt đối không có ý ly khai mảnh đất này.

Cười nhạt một tiếng, Tông Thủ cũng không muốn giải thích gì, nhìn thẳng về phía đông tấm bản đồ kia, chỗ đánh dấu ba chữ ‘Càn Thiên Sơn’, dùng ngữ khí thỉnh giáo nói:

– Doãn thúc, Tông Thủ đã ba năm chưa trở về. Khi còn bé tỉnh tỉnh mê mê, đối với người xung quanh cũng không rõ lắm. Không biết hôm nay trong Càn Thiên Sơn rốt cục có tình hình thế nào? Ngoại trừ Tông Thế, Tông Du ra, còn có ai sẽ ra tay với ta nữa?

Doãn Dương ánh mắt kinh ngạc nhìn Tông Thủ, chỉ hơi do dự liền suy tư đáp:

– Đường huynh Tông Thế của thế tử chính là đích mạch chính thức của Thiên Hồ Tông thị, mộ hạ Hiên Sơn, sư phụ hắn là Hiên Sơn Lam Diệp chân nhân, được xưng là người có hi vọng đột phá Thiên Vị Võ Tông nhất trong Đông Lâm Vân Giới gần trăm năm nay. Mà Tông Thế công tử, cũng là nhân tài xuất chúng mới xuất hiện ở Đông Lâm Vân Giới, nghe đồn hắn đã tới cảnh giới Tiên Thiên, lúc Quân Thương vẫn còn đã được rất nhiều đại tộc ở Càn Thiên Sơn nhận định là người kế vị Yêu Vương rồi.

Tông Thủ hơi nhắm hai mắt, Hiên Sơn Lam Diệp, hắn đã nghe qua cái tên này. Mà trong thời đại này, phàm là người có thể khiến hắn ấn tượng không phải là vũ lực cường hoành, nổi tiếng, thì cũng có ảnh hưởng đặc thù đến thời đại này cùng với đời sau.

Lam Diệp chân nhân này rõ ràng là thuộc về loại trước. Trong lòng liền xem Tông Thế này như cường địch, lực chú ý của Tông Thủ lúc này mới bị lời của Doãn Dương kéo về.

– Tiếng nói của người này rất có trọng lượng, thế lực cũng mạnh nhất. Bất quá trong Tông thị, còn có hai người có địa vị ngang hắn. Một là Tông Dương công tử, nghe nói thiên tư chỉ thua Tông Thế nửa trù. Lúc Doãn Dương phụng mệnh quân thượng ly khai Càn Thiên Sơn thì người này cũng đã đạt đến Thân Luân đỉnh phong.

– Phụ thân người này là Tông Hạo, chính là tộc lão tông lệnh của Tông thị, vì vậy quyền thế cũng cực thịnh. Sau đó chính là bào đệ của quân thượng, Tông Sư Nguyên, cũng như Tông Hạo, cũng đã tiến vào Tiên Thiên, cường giả Võ Tông đỉnh phong đã mở Địa Luân. Quân thượng quanh năm xem như phụ tá đắc lực, nắm giữ ít nhất hai thành binh lực Càn Thiên Sơn. Hai người này nếu liên thủ, thậm chí còn có thể áp chế Tông Thế công tử mấy phần.

Nghe đến đây, Tông Thủ đã nhíu chặt mày.

Hai vị Võ Tông đỉnh phong đã mở Địa Luân Lục Mạch? Thực lực của Càn Thiên Sơn so với suy đoán của hắn mạnh hơn nhiều lắm.

Rõ ràng nhớ rõ Càn Thiên Sơn, Thiên Hồ tông thị này hẳn là không có tiếng tăm gì, phải sớm diệt vong mới đúng.

Lại không chần chờ, Tông Thủ lần nữa cảm ứng những kiếm ý linh chủng trong cơ thể kia. Tùy ý chọn một cái liền dùng một tia niệm lực quấn quanh lên trên. Mà một nơi khác của những niệm lực này đúng là phù đao lá liễu trong tay Tông Thủ.

Lại rõ ràng là dùng Thác Ấn chi pháp, dùng ý niệm của mình, chuyển thành ‘ kiếm ý ’ cùng loại rót vào trong phù đao.

Đây là một loại Linh Sư niệm pháp, Tông Thủ biết được tên là ‘Ấn Phù Thuật’. Đây vốn là Đạo gia bí truyền, chỉ có số ít phù sư đỉnh tiêm mới có thể nắm giữ, đời sau cũng rất phổ biến, chính là thứ cần thiết cho người tập phù, tuy nói thường thường đều chỉ có kỳ hình, không được kỳ thần, nhưng thực sự rất thần diệu.

Giờ phút này Tông Thủ chỉ thoáng cải tiến liền trở thành pháp môn Thác Ấn kiếm ý cho bản thân.

Bất quá cũng chỉ có Tông Thủ, dựa vào kinh nghiệm võ đạo khổng lồ tích lũy ở kiếp trước mới có thể dùng hồn niệm, thành công ‘ phục chế ’ mô phỏng Kinh Vân Thần Diệt kiếm ý.

Theo thời gian chuyển dời, sau ót Tông Thủ bắt đầu đổ ra giọt giọt mồ hôi to như hạt đậu. Mà phù đao trong tay hắn khí tức cũng dần dần biến hóa. Hàn quang lưu chuyển, chỗ mũi nhận cũng lộ ra càng thêm sắc bén, phảng phất có đồ vật gì đó muốn từ trong thân đao phá ra ngoài vậy.

Chỉ một lát sau, cả thanh liễu phù đao liền nổ thành nát bấy. Hơn mười điểm bạch quang, nhao nhao tứ tán, nhưng vô cùng lợi hại, không một tiếng động liền găm vào bốn vách tường trên thùng xe, đều đâm thật sâu vào trong tấm thép, toàn bộ không thấy dấu vết.

Dù tay phải Tông Thủ lui lại cực nhanh cũng bị những mảnh vỡ phi đao kia quẹt làm bị thương hơn mười chỗ.

Tông Thủ lại không thèm để ý, cũng không thấy đáng tiếc, chỉ là hai hàng lòng mày hơi nhướng.

– Dầu gì cũng là dùng thép tinh huyết đồng chế tạo, rõ ràng lại không chịu nổi. Là kiếm ý, quá mạnh mẽ sao? Ta có thể thác ấn rõ ràng chỉ là tầng ngoài nhất thô thiển nhất mà thôi. Không hổ là Kinh Vân Thần Diệt chi kiếm, có thể diệt thần tiên.

Lại khẽ đảo tay, lại là một thanh phù đao lá liễu, như cũ dùng ấn phù thuật, thác ấn Kinh Vân Thần Diệt kiếm ý kia.

Chỉ là lúc này cũng chỉ sau một lúc liền lần nữa nổ thành phấn vụn.

Lặp lại như thế, thẳng đến lần thứ tư, trên mặt Tông Thủ không còn nửa phần huyết sắc, lòng bàn tay hắn mới lẳng lặng năm một thanh phù đao.

Thân đao như cũ là màu xanh, ở trong chứa huyết vân. Nhưng nếu nhìn kỹ, lại có thể phát giác, trong thân đao kia phảng phất có một tia vân vân lưu động bên trong.

Vân vân bắt đầu khởi động, khiến chung quanh phù đao phảng phất cũng hiện ra từng đoàn từng đoàn vân quang, Phiêu Miểu bất định, ngoài ra chỗ mũi đao cũng càng thêm sáng ngời.

Tông Thủ vẫn nhíu chặt mày, không hề có nửa phần vui mừng.

– Chỉ được thế này, không ý nghĩa. Dùng hồn lực phục chế Kinh Vân Thần Diệt kiếm ý, đến cùng cũng không phải ý niệm võ đạo chân chính.

Thấp giọng nỉ non một câu, Tông Thủ lại thầm nghĩ mình phải chăng đã yêu cầu quá cao?

Kinh Vân Thần Diệt kiếm ý hắn thác ấn trên Phù Đao chỉ có một tia không có ý nghĩa mà thôi.

Nhưng đối với võ giả vẫn dừng lại ở Thân Luân mà nói cũng tuyệt đối không thể nào chống nổi. Mặc dù là cường giả Địa Luân tiến vào cấp độ Tiên Thiên cũng rất khó chống cự.

Nếu đổi thành vào ba tháng trước, đánh với Liệt Kiếm Ô Duy kia. Một đao của mình cũng không phải chỉ là lấy một con mắt hắn rồi, mà là trực tiếp xuyên qua tủy não, lấy mạng của hắn!

Lại lấy ra thanh phù đao liễu diệp cuối cùng, tiếp tục thác ấn kiếm ý. Lượng lúc này lại thoáng giảm bớt một chút, chỉ giữ vững được một phút đồng hồ thì cả thanh phi đao liền nổi nát bấy.

Tông Thủ âm thầm lắc đầu, thành công vừa rồi có lẽ chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi. Phân bố, kết cấu chỉnh thể của thanh này so với bốn thanh còn lại càng thêm hợp lý, càng cứng cỏi.

Kiếm ý bạc nhược yếu kém như thế lại không gia trì lên nổi, vậy vấn đề chính là chất liệu.

Bất quá những phù đao liễu diệp này đã là phù khí tốt nhất hắn có thể trong thời gian ngắn có được rồi.

Phi đao tốt hơn, vậy thì cần đến những chỗ thương gia lớn có linh đoán sư đẳng cấp cao tọa trấn để đặt hàng theo yêu cầu, hơn nữa giá trị xa xỉ. Hay hoặc là, đi mua tài liệu tốt hơn tự mình luyện chế cũng có thể.

– Tỷ lệ thành công tuy ít đi một chút, nhưng nếu thác ấn xuất kiếm ý, uy lực ngược lại coi như không tệ. Ngày sau còn có thể tiếp tục.

Tông Thủ suy ngẫm chỉ chốc lát, liền cho thanh phù đao thành công duy nhất vào trong tay áo. Lại lấy ra bốn thanh phi đao liễu diệp khác cũng thiếp thân giấu kỹ. Đặt ở trong nội y, nhìn không ra chút dấu vết nào cả.

Không có ý tiếp tục thí nghiệm, cũng không phải không muốn, mà là không thể. Thứ nhất lực lượng thần hồn của hắn hôm nay đã tiêu hao rất nhiều rồi. Thứ hai hiện giờ phi đao có thể cảm ứng thông linh chính thức cũng chỉ có năm thanh này mà thôi.

Cũng ngay khi Tông Thủ chuẩn bị dùng ý niệm chìm vào sâu trong thần hồn, chuẩn bị lại cẩn thận quan sát mười hai hạt giống Thiên Phù ở ngoài hồn lực hải, đặc biệt là chữ “Vận” kia thì ngoài xe liền truyền đến một tiếng hỏi ý:

– Thiếu chủ giờ có tiện không?

Là Doãn Dương?

Tông Thủ tâm niệm vừa động, liền đã đoán được vài phần nguyên do. Tức thời ngừng Minh Tưởng, lên tiếng cười nói:

– Doãn thúc cứ vào đi!

Một bóng người cao lớn, bước vào trong cửa, đúng là Doãn Dương. Thần sắc có chút nghiêm túc và trang trọng, sau khi nhìn Tông Thủ trong mắt liền hơi hiện dị sắc. Về sau đến trước giường êm khoanh chân ngồi xuống, hỏi dò:

– Hẳn là thế tử, đã tu thành hai mạch Thai, Tức?

Tông Thủ cũng biết không dấu diếm được hắn, mỉm cười gật đầu, xem như thừa nhận.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!