Hoặc là tu tập công pháp đặc thù thích hợp song mạch, trong trí nhớ Tông Thủ có nhiều loại, hơn nữa đều có uy năng bất phàm, ít nhất cũng phía trên tuyệt học, tuy nhiên cũng không thích hợp.
Hoặc là chính là lấy được vài loại thiên tài địa bảo tăng cường huyết mạch của mình, áp đảo một phương khác cải thiện thể chất khiến cho song mạch quy nhất.
Chỉ là những loại thiên tài địa bảo như vậy ngày nay vô cùng hi hữu, Tông Thủ có muốn cũng không có.
– Quả nhiên là đáng đời! Liệt Hỏa Hàn Diễm Pháp, Đại Nghịch La Thần Quyết, Viết Nguyệt Hoàng Luân lúc trước ta cướp đến tay sao không nhìn kỹ, lại còn nói là rác rưởi.
Thời điểm đang phiền não thì trong óc bỗng dưng linh quang vừa hiện, lại một đoạn văn tự xẹt qua.
– Thiên Chi Đạo, tổn hại có thừa mà bổ chưa đủ. Nhân Chi Đạo, tổn hại không đủ để dưỡng có thừa.
Thần sắc Tông Thủ khẽ giật mình, sau một khắc hắn lại như thấy rắn rết, không ngừng trục xuất khỏi những ký ức này ra khỏi ý thức, một mực vùi sâu vào trong ký ức.
Đây đều là văn tự đến từ Cổ Võ Học Bí Yếu tên là Thôn Nguyên, nó từng nhấc lên sóng gió vô biên tại Vân Giới dẫn đến vô số gió tanh mưa máu, danh truyền thế giới, bị thế nhân coi là cấm kỵ.
Thuật này cũng có thể giải khốn xung đột huyết mạch của hắn thậm chí tu vi bạo tăng. Bất quá phương pháp kia nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chính thức thân sắp chết, hắn cũng không nguyện đơn giản đụng vào. Đặc biệt là thân thể song mạch của mình, chỉ sợ sẽ tăng thêm tai hoạ ngầm. Lúc này hắn đang rất do dự.
Cảm thán một tiếng, Tông Thủ tụ tập tất cả Linh Năng tán ra tứ chi bách hài, cường hóa thân thân thể.
Đặc biệt là cơ bắp đôi tay càng thêm rắn chắc, gân cốt càng thêm cứng cỏi.
Về sau lại từ bên trong Mộc Lâm không xa chặt một cây thiết mộc ở Vân Giới dùng bảo kiếm thép tinh khắc thành từng thanh phi đao bằng gỗ dài ước chừng nửa xích.
Đứng ở bên cạnh cửa sổ xe ngựa, tay Tông Thủ khẽ nâng, một đạo hắc sắc quang ảnh lập tức từ tay áo hắn bắn ra. Trong khoảnh khắc đã tới bên ngoài thùng xe hai mươi trượng, dính vào trên một trái cây ven đường phát ra một tiếng “bụp” nhỏ.
– Sang trái nửa ly!
Có người điều khiển, tốc độ Phiên Vân Xa nhanh hơn mấy phần. Cái cây bị coi là bia ngắm trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt của hắn.
Tông Thủ lại híp mắt, ánh mắt như chim Ưng nhìn qua phi đao mình dùng thiết mộc gọt thành phóng chếch sang trái.
Từ ngày dừng lại tu chỉnh, ba ngày sau vẫn không dừng lại.
Doãn Dương cùng Sơ Tuyết thỉnh thoảng mang theo một thân sát phạt chi khí rời xe, mà Tông Thủ thì tiếp tục không có việc gì ngồi yên bên trong xe ngựa.
Ngoại trừ mỗi tu tập kiếm thuật thân pháp, dùng Đạo Dẫn Thuật dẫn Linh Năng tứ phương cường kiện thể chất thì bài học hạng nhất chính là dùng phi đao làm bằng gỗ luyện tập.
Mỗi khi thân thể mệt mỏi, Tông Thủ thường đứng ở trước cửa sổ dùng một thứ ở ven đường làm bia phóng phi đao.
Thời điểm kiếp trước, Tông Thủ lấy kiếm nổi tiếng, đưa thân nhập trò chơi thần Hoàng, ở trong Vân Giới Thất Hoàng cho dù là ở thập phương trăm vạn cũng là cường giả cao cấp nhất trong số cả tỷ người chơi.
Bất quá khi đó, hắn có một thủ đoạn làm cho người ta kiêng kị chính là phi đao ám khí, đồng dạng lực áp quần hùng.
Lục Thần Ngự Đao tập trong Thần Hoàng, lúc ra đao, lệ không hư phát, lực có thể trảm tiên! Cho dù là cuộc chiến Thất Hoàng cũng chưa bao giờ thất thủ. Cho dù là dùng độn thuật có một không hai thế giới, nổi danh đương thời cùng hắn được xưng Vô Ảnh Cực Hoàng cũng đồng dạng vẫn lạc dưới Lục Thần Ngự Đao của hắn.
Mà trò chơi giả thuyết đặc dị một chút chính là phần lớn bí thuật võ kỹ có thể học tập, đều ghi lại phương pháp tu tập luyện tường tận truyền thừa ở thời cổ, trong hiện thực cũng có thể tập luyện.
Lục Thần Ngự Đao thuật chính là bí võ cao nhất mà hắn học được, giờ phút này mặc dù Tông Thủ Luân Mạch không mở, cũng đã luyện tập một ít thủ đoạn bí quyết khiến cho phi đao thuật của mình không kém người tập võ chính thức, thậm chí còn hơn một bậc.
Tay phải bỗng dưng giơ lên, lại một thanh phi đao màu đen làm bằng gỗ xuất hiện ở trong tay Tông Thủ. Ngón tay vừa nắm lại, vung vẩy giữa không trung tạo nên quang hoa đao ảnh rực rỡ tươi đẹp.
Bản thân Tông Thủ hơi nhíu mắt bắt đầu nội thị bản thân.
Vị tu nội tức, hắn không biết tình huống Luân Mạch trong cơ thể mình, cơ bản không thể nào thăm dò mạch chính thức. Bất quá kiếp trước thân là võ giả nên kinh nghiệm Võ Đạo tuyệt đỉnh có thể làm hắn rõ ràng cảm giác được biến hóa tình huống của mỗi một khối cơ bắp trên cánh tay mình. Xuất lực lớn nhỏ, trình độ cường tráng cùng mềm dẻo, thậm chí kể cả co duỗi gân bắp thịt, các đốt ngón tay vặn vẹo cũng có thể hiểu rõ.
Một lát sau, Tông Thủ liền ẩn ẩn có điều ngộ ra.
Thời gian ba ngày này, phi đao từ cứng nhắc tới thuần thục, đến thời khắc này ngay cả mục tiêu di động, hắn cũng có thể bách phát bách trúng. Đổi lại là bất luận kẻ nào cũng không thể làm được. Dù là những võ học thiên tư, người kinh tài tuyệt diễm chính thức cũng khó có thể làm nổi. Chỉ có hắn dựa vào khống chế tinh chuẩn tiếp cận đỉnh phong cùng với không ngừng suy nghĩ điều tiết biến hóa, mới có thể từng bước một đạt đến cảnh giới cao hơn.
Dù chỉ là chênh lệch nửa ly trong mắt hắn cũng khó mà chấp nhận.
Xe ngựa tiếp tục bay nhanh trên cánh đồng bát ngát, bỗng nhiên một con Hỏa Vũ Thỏ nhảy vào trong tầm mắt của Tông Thủ.
Đồng tử của Tông Thủ khẽ co rút lại, phi đao bằng gỗ trong tay phải hắn vung lên gần như theo bản năng lập tức bắn ra như điện, hóa thành một đạo quang hoa sâu và đen kịt, sau khi xuyên qua hơn mười trượng đâm thủng cổ họng Hỏa Vũ Thỏ kia.
Trong tầm mắt của Tông Thủ thấy được một đoàn huyết quang, phi đao không hề do dự xuyên thủng cổ họng của Hỏa Vũ Thỏ. Hỏa Vũ Thỏ cũng hét lên rồi lăn lộn mới ngã gục xuống đất.
Cẩn thận quan sát có thể thấy được phi đao vẫn chếch một đoạn không nhỏ, bất quá đây chỉ bởi vì mục tiêu né tránh sinh ra biến hóa, nó nằm trong dự đoán trước đó của hắn.
Mỉm cười, Tông Thủ lại lấy một cái phi đao ra, giờ phút này hắn đã miễn cưỡng tìm được cảm giác ở tiền thế. Về sau, kiếm thuật cơ bản cũng như vậy, các loại võ học trụ cột thân pháp cơ bản cần luyện không ngừng, luyện tập phát lực từng góc độ, triệt để khắc sâu phi đao chỗ sâu nhất trong huyết nhục cùng cốt tủy của chính mình hình thành bản năng.
– Cỗ thân thể này, thể lực mặc dù yếu nhưng lực lượng và sự mềm dẻo thật sự là đáng sợ. Ta hôm nay chỉ có một nửa huyết thống Yêu tộc mà thôi, trách không được Yêu tộc không chịu bỏ qua cho nhân loại….
Cự lực của Sơ Tuyết cùng với Lục Địa Bôn Đằng Thuật mau lẹ đến cực điểm, tuyệt không phải võ học của nàng tu hành, chí ít có ba thành là bởi vì thiên phú Tuyết Miêu Tộc.
Cơ bắp kéo căng ra, lực quan mũi đao, đang lúc lưỡi đao màu đen kia phá không từ trong cửa sổ xe ngựa ra thì trong lòng Tông Thủ khẽ động quay đầu lại, chỉ thấy Tố Sơ Tuyết thình lình đang đứng tại cửa xe, trong tay nàng nâng một cái bồn tắm rất lớn, một đôi mắt màu lam sững sờ nhìn tay phải của Tông Thủ.
Sau một hồi lâu, nàng có chút thất thần nói:
– Thật nhanh! Một đao kia của tiểu chủ nhân, Tuyết Nhi chưa hẳn có thể chống đỡ được.
Ngay sau đó mắt hạnh của nàng lập lòe ánh sáng nói:
– Phương pháp phi đao này hình như chỉ là trụ cột nhưng rất lợi hại. Hành vân lưu thủy, thanh thoát ngắn gọn. Đây là quân thượng truyền thụ cho sao? Bất quá Thiếu chủ thi triển tuy lợi hại nhưng rõ ràng là hơi cứng ngắc, tựa hồ mới học. Nhưng nhìn kỹ lại giống như trải qua thiên chuy bách luyện, dĩ nhiên xuất thần nhập hóa. Doãn Thúc cũng nói Thiếu chủ là thiên tài chân chính, chỉ tiếc …
Làm như tự biết nói lỡ, Sơ Tuyết vội vàng im miệng.
Trong mắt Tông Thủ lại nhịn không được lần nữa lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn luyện tập kiếm thuật phi đao không có ý định giấu diếm hai người này.
Trong tấm hình ký ức vụn vặt đó có một đoạn ký ưc khi hắn còn bé tập võ. Vô luận là quyền thuật kiếm pháp ám khí, mười tám món binh khí đều có liên quan đến. Tuy là trụ cột nhưng đều có được truyền thừa bất phàm có thể nói là tinh hoa Võ Đạo. Ở trong Lâm Hải thư viện ngoại trừ văn chương cùng niệm pháp linh thuật ra cũng chỉ dạy võ. Chỉ là khi mười tuổi, bởi vì Tông Thủ không cách nào thông mạch nên không tập võ.
Vì vậy hắn giờ phút này, vô luận luyện tập cái gì cũng sẽ không làm cho người ta ngờ vực vô căn cứ.
Chính thức làm hắn kinh ngạc chính là thiếu nữ này vừa liếc qua có thể nhìn ra chỗ ảo diệu của một đao kia.
Đơn giản, nhanh chóng, ngoại trừ một vài động tác dư thừa thì đồng thời muốn duy trì tinh chuẩn phải đem tất cả lực lượng mà hắn có phát huy ra, đúng là Áo Nghĩa trụ cột của Lục Thần Ngự Đao thuật này.
Mà phi đao thuật, hắn đã trải qua thiên chuy bách luyện, bất quá thân thể này đúng là mới biết.
Cô gái như vậy sao có thể làm một thị nữ suốt ngày chém giết.
Âm thầm kinh nghi nhưng trên mặt Tông Thủ lại không có biểu hiện gì, mắt hắn nhàn nhạt nhìn thiết mộc phi đao không lệch một phân ở bên ngoài cửa sổ nói:
– Phi đao này ta có luyện nữa cũng có tác dụng gì? Không luyện thành Luyện Khí thuật thì ta cũng chỉ là một tên phế nhân mà thôi.
Những lời này tuyệt không phải nói rồi để đó, thật sự cảm giác cực kỳ bất đắc dĩ.
Trong đầu hắn có hình ảnh tập võ tự nhiên có vô số ánh mắt khinh thường, có thể hiểu được sự ấm ức của Tông Thủ phải chịu. Mặc dù không phải là ký ức của mình nhưng thực sự ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn, hắn hận không thể sớm khôi phục thực lực kiếp trước, dùng kiếm rửa nhục.
Cười cười tự giễu vài câu, thấy thần sắc Sơ Tuyết thấp thỏm không yên, Tông Thủ lắc đầu không nói nữa mà nhìn thùng gỗ nàng mang tới, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
– Mang nó tới làm gì?
Tố Sơ Tuyết vốn đang tự trách không thôi, lúc này nghe vậy, lập tức như thấy đại xá. Một bên vội vàng hấp tấp bỏ thùng tắng xuống, một bên giải thích:
– Thiếu chủ đã quên? Hôm nay chính là thời điểm mười ngày tắm thuốc, Tuyết nhi tới hầu hạ ngài tẩy mộc?
Tẩy mộc?
Tâm thần Tông Thủ lập tức rung động, trong một sát na lại không tự kìm hãm được có vẻ mong đợi.
Nhìn trong thùng gỗ chất đầy các loại dược liệu, một đôi bàn tay như ngọc của Sơ Tuyết lúc này khoấy nước, trong chớp mắt, vô số thủy dịch bốn phương tám hướng bị một cỗ lực lượng nào đo tụ dần lại.
Càng lúc càng nóng, đảo mắt đã sôi trào.
Mà Tông Thủ giờ phút này, trong mắt chỉ còn lại vẻ rung động.
– Đây là Linh Võ song tu.
Nhìn thùng nước sôi trào dung hòa tất cả dược vật rồi lại nhanh chóng hạ nhiệt độ.
Ánh mắt Tông Thủ vẫn lộ vẻ kinh ngạc, linh pháp cùng Võ Đạo cùng tu quả thực bất phàm. Đối với tư chất tiềm lực của Sơ Tuyết phải có đánh giá mới, thậm chí thân phận lai lịch của bản thân hắn cũng bị mình đoán hơi thấp.
Mắt thấy nhiệt khí bốc hơi ở trong thùng xe, nước bên trong cũng tới độ ấm phù hợp. Tông Thủ không hỏi ý kiến của nàng liền ngồi vào trong thùng tắm, thể lực của hắn rất yếu, thân thể hơi gầy khiến người ta cảm giác như là hữu khí vô lực, hình tượng thiếu niên ốm yếu tú khí, bất quá một thân cơ bắp thực không tồi.
Mà vừa mới ngồi vào trong nước thuốc, Tông Thủ chỉ cảm thấy da thịt toàn thân như ngàn vạn con kiến cắn xé không kìm nổi mà căng cứng lên, hạ thân chịu kích thích không hề chịu khống chế nổi lên.
Tố Sơ Tuyết nhìn thấy, trên mặt lộ nét đỏ ửng, nàng cũng cởi áo nới dây lưng, toàn thân chỉ còn một tầng sa mỏng như khói trắng bước vào trong thùng tắm ngồi phía sau hắn.
Đang lúc tâm thần Tông Thủ rung động sinh ý niệm khác thường thì ngón tay nhỏ nhắn ấn lên trung ương Luân Mạch đại huyệt khí trục phần lưng văn vê xoa bóp một hồi ở phụ cận. Tiếp theo phạm vi dần dần mở rộng, một đôi bàn tay trắng như ngọc hóa thành trăm ngàn đạo chỉ ảnh không ngừng xoa vuốt toàn thân Tông Thủ, huyệt vị Luân Mạch có một tia dị lực nhu hòa nhảy vào, dược lực không ngừng theo lỗ chân lông tiến vào trong tứ chi bách hải của Tông Thủ.
Lúc đầu Tông Thủ không khỏi tâm ý viên mãn, thời gian dần qua cũng kiềm chế tâm niệm nội thị bản thân, thủ pháp của Tố Sơ Tuyết rõ ràng có chút đặc biệt. Dược vật này đồng dạng là trân phẩm hiếm thấy Vân Giới không phải hào phú đại tộc tuyệt khó thu thập.
Có thể cường gân cốt, mạnh huyết tủy, trong mười ngày chiếm cứ thân thể này, Tông Thủ lần đầu cảm giác được ở trong thân thể của mình có cảm giác khí cơ tràn đầy, tinh lực dồi dào.
Cố bản bồi nguyên, cố thực căn cơ, những thuốc này có thể nói cực kỳ hiệu quả khiến cho hắn cải thiện chút ít thể chất, nguyên thần phồng lên, khí huyết tăng nhiều.
Bất quá căn bệnh của mình thì không đúng chứng khiến cho tình hình càng thêm chuyển biến xấu.
Giờ phút này Tông Thủ đã cảm giác hai kinh mạch song song ẩn ẩn đau nhức.
Sau thời gian thời gian uống cạn chén trà, hai tay Sơ Tuyết từ nhanh chuyển thành chậm mà dừng lại, trên gương mặt trắng như tuyết đổ mồ hôi, nàng thở hổn hển nói:
– Tuyết nhi hết sức rồi, Thiếu chủ ngâm thêm một hồi nữa, chừng hai canh giờ mới có thể lên. Doãn thúc nói Ngũ Tham Tráng Huyết Thang là quân thượng trăm phương ngàn kế từ một vị danh y xin cho ngài, nghe nói chỉ cần sáu năm là có thể giải quyết song mạch chi tật, đồng thời còn có thể cường tráng khiến cho thân thể Thiếu chủ chuyển biến tốt đẹp.
Lông mày Tông Thủ nhíu lại , trong lòng nghĩ thầm: rốt cục là tên lang băm sắp dở nào đây? Quả thực là hoa mắt ù tai! Tiếp theo lại chỉ nghe Sơ Tuyết nói:
– Doãn thúc còn có dặn dò, nói Thiếu chủ nhớ không cố gắng quá, tạm thời thử đã. Mười ngày trước, Thiếu chủ ngâm dược luyện nội tức bị bất tỉnh cơ hồ gần chết.
Trong lồng ngực Tông Thủ lập tức giật mình, thì ra Tông Thủ thực sự không phải là bị người khác tập sát như hắn tưởng tượng, mà cường luyện nội khí nhập ma mà chết, mới bị chính mình chiếm cứ thân thể này.
Lập tức hắn không khỏi âm thầm lắc đầu, cái vị “danh y” kia kỳ thật cũng không tính là sai. Ngũ Tham Tráng Huyết Thang dùng để cường hóa dị huyết căn nguyên tăng cường một loại huyết mạch và chậm rãi đồng hóa một loại huyết mạch khác, đó là phương pháp giải quyết thường thấy nhất.
Bất quá hắn là song mạch thân thể không tệ, sao có thể so với song tầm thường. Chẳng những đều là đỉnh giai mà cả hai quan hệ sâu đậm, trong cái này có kia, khó có thể phân cách.
Nếu không có như thế, hắn làm sao đau đầu như vậy? Dù sao kiếp trước bởi vì nghiên cứu sâu Đạo Dẫn Thuật nên đối với y đạo coi như là có chút nghiên cứu, châm cứu liệu thuật có thể đạt tới cấp độ tông sư.
– Nói như vậy, mấy ngày trước nguyên khí Doãn thúc giảm nhiều cũng là bởi vì ta? Không phải là bị người gây thương tích?
Quay đầu lại, Tông Thủ nhìn phía sau lưng, ánh mắt lập tức đóng đinh trên người Tố Sơ Tuyết. Nàng một thân sa mỏng thấm ướt cái yếm con, dáng người trước sau lồi lõm hiển lộ không bỏ sót, tóc dài ướt sũng, gò má đỏ hồng, làn da trắng như tuyết, đôi tai mèo màu trắng thật hấp dẫn khó nói nên lời.
Trong vô ý thức hắn lẩm bẩm một tiếng, lời ra đến khóe miệng cũng nuốt trở về. Trong cơ thể Tông Thủ vốn là khí huyết cường thịnh lập tức kích động quay cuồng, hô hấp cũng bắt đầu chuyển thành dồn dập.
Thế giới Thần Hoàng, đẳng cấp sâu nghiêm, thượng vị giả đối với hạ vị giả quyền sanh sát trong tay đều không có cố kỵ. Sơ Tuyết dù là thực lực có mạnh hơn nữa cũng là thị nữ của mình. Hơn nữa có một loại cảm giác cực kỳ thân cận, mấy ngày nay càng nhu thuận với hắn, không biết sao mơ hồ có chút không muốn xa rời. Nếu là mình.
Tông Thủ không dám nghĩ tiếp, hắn lắc mạnh đầu, cường hành loại bỏ tư tưởng xấu xa trong đầu đi. Trong lòng âm thầm tự giễu một hồi Tông Thủ ah Tông Thủ, ngươi khi nào biến thành như vậy rồi?
Háo sắc vốn không có sai, nhưng Tuyết nhi nhìn tuổi tác cũng chỉ mới mười ba mà thôi, với tuổi thọ của Yêu tộc thì tuổi này chỉ có thể coi là ấu nữ.
Tố Sơ Tuyết đằng sau giống như cũng biết sự khác thường của hắn, ánh mắt ngượng ngùng lắc lư hai ngọn kiều phong, một đôi thỏ ngọc như muốn phá áo nhảy ra khiến Tông Thủ một hồi tâm thần nhộn nhạo, nàng cười khanh khách một tiếng từ trong nước phi thân ra nói:
– Quân thượng nói, Tuyết nhi cần đến mười tám tuổi luyện thành âm tỏa mới có thể sinh hoạt vợ chồng với thiếu chủ, bằng không thì thân thể Thiếu chủ sẽ không chịu nổi. Về phần những người kia chẳng qua là tôm tép nhãi nhép, Thiếu chủ không cần để ở trong lòng.
Tầng sa mỏng trên người nàng vốn đã ướt sũng dán sát người làm Tông Thủ được mở rộng tầm mắt.
Mà khi vừa dứt lời nàng đã để hơi nước bốc hơi, bị Thiên Địa viêm lực hơ cho khô. Mặc áo ngoài vào, thân hình Tố Sơ Tuyết bay ra khỏi cửa xe giống như chim yến nhảy lên đỉnh thùng xe cảnh giới tứ phương.
Tông Thủ ở trong xe nghe vậy mà nhịn không được lần nữa ngẩn ngơ. Tuyết nhi cùng hắn, nguyên lai còn không chỉ là chủ tớ. Nghe nàng nói thì phụ thân không biết lai lịch kia chọn nàng làm thị thiếp.
Còn có luyện thành luân, phá vỡ âm tỏa là cái gì nhỉ? Chả có nhẽ….
Trong khoảng thời gian ngắn, đáy lòng Tông Thủ miên man bất định một hồi cho tới khi kinh mạch trong cơ thể đau nhức khó nhịn. Da thịt toàn thân giống như hàng vạn con kiến phệ thân lúc này mới nhẹ nhàng tỉnh thu lại tâm thần.
Tố Sơ Tuyết ở trước mặt hắn mặc dù vẫn luôn là bộ dáng sáng sủa lạc quan, bất quá giữa hai hàng lông mày của nàng ẩn giấu thần sắc lo lắng, giấu diếm hắn. Vừa rồi hắn hỏi thăm nàng liền tránh né.
Nhưng thấy tình cảnh ba người mình bây giờ hơn phân nửa là rất nguy hiểm.
Mi tâm giãn ra, Tông Thủ lần nữa điều tiết hô hấp của mình, hắn ngồi ở trong thùng tắm tiếp tục dẫn đạo dược lực trong cơ thể từng chút một hóa thành Linh Năng bổ sung mỗi một cái góc nhỏ trong ngũ tạng lục phủ.
Lúc này hắn đang dùng chính là Đạo Dẫn Pháp trong hô hấp, một trong Đạo Dẫn Thuật. Hắn lợi dụng mỗi một sợi Linh Năng đến mức tận cùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!