Sau khi trải qua chuyện này, Tiêu Nhược Hi rõ ràng biết điều hơn, không còn dám tùy tiện chạy trốn.
Mấy giờ sau, Diệp Trần lái xe đi qua tỉnh Quế Tây, đi vào trong cảnh nội của tỉnh Đại Lý.
Đại Lý nằm ở phía tây nam của Hoa Hạ, từ trước tới nay đều nổi tiếng về phong cảnh tươi đẹp, ngay cả Tiêu Nhược Hi luôn rầu rĩ không vui nhưng khi nhìn thấy cảnh đẹp ở xung quanh tâm tình cũng không khỏi đột nhiên thoải mái.
Căn cứ theo địa chỉ mà Dịch Sơn Hà gửi tới, Tiêu Dao sơn trang ở ngay tại Thương Vân sơn của Đại Lý, gần với Nhĩ Hải.
Đợi đến lúc chạng vạng tối, hai người lái xe tới một khách sạn gần Nhĩ Hải.
Bởi vì xe Diệp Trần lái chính là xe Coupe cho nên không thể đi đường núi, quyết định trước tiên vào khách sạn ở lại một đêm, rồi ngày mai mới đi bộ tiến về Tiêu Dao sơn trang.
Tuy nhiên, hai người không nghĩ tới là, bởi vì hai ngày gần đây có quá nhiều người tới Nhĩ Hải để du lịch, thế mà khách sạn đông nghịt, vâng khách sạn lớn thế này thế mà chỉ còn có một phòng, hơn nữa còn là phòng đôi bình thường nhất, là loại phòng ngủ có hai cái giường kia.
Mà khách sạn này thì là một cái khách sạn duy nhất trong vòng trăm dặm gần đây.
Rơi vào đường cùng, hai người cũng đành phải thuê căn phòng đấy.
Vượt quá ngoài ý liệu của Diệp Trần chính là Tiêu Nhược Hi thấy vậy mà không có nửa lời phàn nàn hay thái độ chống cự gì.
...
Buổi tối, Tiêu Nhược Hi mặc quần áo ngủ nằm ở trên giường của mình ngủ say sưa không biết gì hết, hai mắt Diệp Trần nhắm lại, suy nghĩ ngày mai nên như thế nào lấy được Thất Diệp Hồi Tiên thảo từ Tiểu Dao sơn trang kia.
Đúng lúc này, Tiêu Nhược Hi ở giường bên cạnh bỗng nhiên bò lên ở trên giường.
Trong nháy mắt Diệp Trần đã phát hiện, còn tưởng là cô gái này lại muốn chạy trốn tiếp, thế là giả vờ ngủ tiếp, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô ta.
Không nghĩ tới, cô gái này sau khi bò dậy từ trên giường, giống như mộng du đi vào toilet ở bên cạnh...
Chẳng mấy chốc tiếng bồn cầu xả nước vang lên, Tiêu Nhược Hi đã nhắm hai mắt lần nữa như mộng du, từ trong toilet đi ra, rồi hướng về phòng ngủ bên này đi tới.
"Xem ra chỉ là nửa đêm đi nhà xí, không phải muốn chạy trốn..."
Diệp Trần đang định không rảnh để ý, không nghĩ tới cô gái này đang trong lúc mơ mơ màng màng, thé mà bò tới trên giường của hắn!
Rồi mới nhấc cái chăn ở một bên lên liền chui đi vào....
Dù là tâm chí của Diệp Trần kiên định tới cỡ nào cũng bị cô gái này làm cho phải choáng váng, đây là tình huống gì?
Cố ý?
Hình như cũng không giống a!
Cô gái này thần kinh bi treo ngược cành cây sao, gan cũng quá lớn rồi a?
Thế mà ngay cả giường cũng có thể lên nhầm?
Mắt thấy cô gái này nằm ở bên cạnh đã nằm ngáy o o, Diệp Trần không thể không lắc đầu, "Chuyện này may mà chính là ta chứ nếu không đổi thành người khác thì chỉ sợ đã làm...hừ hừ!"
Trong lòng Diệp Trần âm thầm nhổ ra một câu, quyết định trực tiếp xuống giường, lặng lẽ đeo giày vào, đi tới cửa sổ bên cạnh, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, sau đó tung người nhảy ra bên ngoài.
Dù sao hắn cũng ngủ không yên, không bằng quyết định thừa dịp lúc ban đêm đi Tiêu Dao sơn trang nhìn một chút, nếu như có thể tìm được Thất Diệp Hồi Tiên thảo thì có thể trực tiếp lấy, cũng đỡ phải lãng phí thời gian tiếp tục ở đây.
...
Khoảng hai mươi phút sau, Diệp Trần đã đi tới Thương Vân sơn, căn cứ vào cái địa chỉ mà Dịch Sơn Hà gửi cho chính mình rất nhanh đã tìm được Tiêu Dao sơn trang.
Thế nhưng, ở đây là một cái sườn núi nhỏ rất vắng vẻ, hơn nữa ở trên trống rỗng, dường như cái gì cũng không có.
Tuy nhiên, thần niệm của Diệp Trần quét xuống một cái, rất nhanh đã phát hiện ra mánh khóe trong đó.
"Hóa ra có huyễn trận che giấu ở xung quanh, xem ra không còn nghi ngờ gì, Tiêu Dao sơn trang chắc chắn là ở đây!"
Hai mắt hơi nhắm lại, sau khi Diệp Trần cảm ứng một lúc, đột nhiên điểm vào trong hư không mấy lần.
Ông ~~
Không gian xung quanh hơi chấn động, không trung đằng trước đột nhiên xuất hiện một cái thông đạo!
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, người đã chui vào trong thông đạo, sau đó thông đạo lại nhanh chóng khép lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Diệp Trần giống như biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Trần chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, cảnh tượng phía trước hoàn toàn thay đổi, xuất hiện một ngọn núi cao nguy nga, mà ở trên đỉnh núi lại có một cái trang viên rất lớn.
"Xem ra ở đây chắc là Tiêu Dạo sơn trong trong truyền thuyết!"
Trong lòng Diệp Trần vui mừng, thân thể lóe lên trong nháy mắt đi tới đỉnh núi, sau khi vượt qua một con đường đá, liền tiến vào trong sơn trang.
Chủ nhân của Tiêu Dao sơn trang này, dường như đối với cái huyễn trận ở bên ngoài kia rất tự tin, thậm chí ngay cả một người trông coi đều không có, sau khi tiến vào sơn trang là có thể thẳng bước đi nghênh ngang, ngó ngang ngó dọc.
Sơn trang này rất lớn, trong đó có các loại công trình kiến trúc có kiểu dáng rất cổ xưa, chỉ sợ ít nhất cũng phải có lịch sử một ngàn năm trở lên, hơn nữa trong trang viên hương thơm nhẹ nhàng bay bốn phía, mùi thơm này chính là mùi thơm của đan dược.
Diệp Trần đi dạo trong sơn trang một vòng, mất tới hơn nửa giờ, bỗng nhiên, Diệp Trần đi tới một tòa lầu nhỏ ở phía trước, chỉ thấy ở trên cửa viết hai chữ cổ, "Dược các!"
Diệp Trần lập tức mừng rỡ, gọi là Dược các thì khẳng định là nơi cất giữ dược liệu!
"Cũng không biết Thất Diệp Hồi Tiên thảo có ở bên trong Dược các này hay không?"
Vừa nghĩ, Diệp Trần vừa sử dụng thần niệm, sau khi xác định ở xung quanh không có người, lúc này mới đi tới trước cửa lầu các.
Trên cửa Dược các không khóa, nhưng lại được người thiết hạ một đạo cấm chế.
Tuy nhiên đạo cấm chế này rất yếu, tâm niệm Diệp Trần vừa động trực tiếp cửa Dược các cũng đã tự động mở ra.
Hô!
Đi vào trong Dược các, một cỗ nồng nặc mùi thuốc xông vào mũi.
Diệp Trần trực tiếp thôi động thần niệm tới cực hạn, trong nháy mắt quét nhìn toàn bộ các linh thảo linh dược ở bên trong Dược các một lần.
Thế nhưng, sau một hồi vẻ thất vọng tràn đầy trên mặt Diệp Trần, hắn không tìm được tung tích của Thất Diệp Hồi Tiên thảo trong phòng này, nhưng một phần dược liệu ở nơi này tùy tiện xuất ra là có thể bán được với cái giá trên trời ở thế tục giới, đáng tiếc ở trong mắt Diệp Trần, ngoài Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra, những linh dược linh thảo còn lại không đáng giá nhắc tới.
Cuối cùng, Diệp Trần chọn lấy một số linh thảo uẩn dưỡng thần hồn, rồi lại lấy một số dược liệu khả năng sau này cần dùng, lấy đầy Tử Kim Hồ Lô, lúc này mới từ trong Dược các đi ra.
Sau khi ra khỏi Dược các, Diệp Trần lại đi dạo toàn bộ sơn trang một lần, nhưng vẫn không thể tìm được nơi cất giữ Thất Diệp Hồi Tiên thảo.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang thất vọng, đang chuẩn bị tạm thời trước tiên rời đi, sau này sẽ từ từ điều tra.
Bỗng nhiên!
Ở trên không toàn bộ sơn trang vang lên một tiếng cười điên cuồng, "Sứ giả Dược Vương tông giá lâm! Mọi người Tiêu Dao sơn trang nhanh chóng ra nghênh tiếp!"
Giọng nói ào ào, giống như Thiên Lôi!
Mà sau khi giọng nói này rơi xuống, cùng lúc này ở trên đỉnh của chính điện ở giữa sơn trang, không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người mặc áo bào xám mang theo áo choàng.
Ngay cả Diệp Trần nhìn người nọ, hai mắt cũng không thể không khẽ híp lại một cái, vẻn vẹn chỉ ở trên khí tức mà phán đoán, thực lực của người này vậy mà không kém Tần Đạp Thiên, thậm chí còn có hơn!
"Hoa Hạ lại còn có cao thủ như thế?"
"Dược Vương tông là môn phái nào?"
Ngay lập tức Diệp Trần hết sức hiếu kỳ, thế là không vội vàng rời đi, quyết định trốn ở trong chỗ tối lặng lẽ quan sát.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!