Sau khi đưa Trang Phỉ Phỉ đi, Diệp Trần chở Tiêu Nhược Hi, đi tới vùng ngoại ô của thành phố Nam Châu, lấy một cái thân phận giả đăng ký quán trọ nhỏ, thuê hai gian phòng, tạm thời bố trí ổn thỏa.
Buổi tối, Diệp Trần đầu tiên là gọi điện thoại cho người nhà, nói cho mẹ con Tô Lam biết, mấy ngày gần đây sẽ không trở về, đang có chuyện phải xử lý.
Ngay sau đó, lại bấm điện thoại cho Dịch Sơn Hà, để cho hắn lập tức phái cao thủ đi Vân Châu, bảo vệ chặt chẽ người thân và bạn bè của mình.
Cuối cùng, Diệp Trần bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, lão Dịch, Thất Diệp Hồi Tiên thảo ở chỗ nào có, có phải ông cũng nên nói cho tôi biết rồi hay không?"
Thất Diệp Hồi Tiên thảo chính là linh dược dùng để hàm dưỡng thần hồn, chẳng những là nhân tố quyết định có thể làm cho Diệp Thiên Ca và Mân Côi sống lại, nếu như để Tiêu Nhược Hi thường xuyên ngửi mùi của nó, đến hàm dưỡng thần hồn của nàng, đồng thời còn có tàn hồn của Hi Nguyệt bên trong thức hải của Tiêu Nhược Hi, cũng có thể nhận được ích lợi lớn, sau đó dùng thêm đan dược hỗ trợ, không đến nửa năm, chắc là có thể khôi phục được tàn hồn của Hi Nguyệt.
Dịch Sơn Hà nói:
"Việc này tôi đang muốn nói với cậu, Ám Bộ của Thần Long vệ hoàn toàn chính xác đã dò xét đến nơi có Thất Diệp Hồi Tiên thảo, chỉ có điều, tạm thời còn không cách nào hoàn toàn khẳng định..."
"Ông nói cho tôi biết trước kết quả các ông điều tra, tôi tự mình đi xác nhận!"
Diệp Trần nói thẳng, Dịch Sơn Hà hít sâu một hơi, nói:
"Chuyện này chỉ sợ có chút khó khăn, căn cứ chúng ta thu thập tư liệu ở khắp nơi, Thất Diệp Hồi Tiên thảo này, giống như là vô thượng chí bảo của Tiêu Dao sơn trang!"
"Tiêu Dao sơn trang?"
Nghe được kết quả này, Diệp Trần lập tức vỗ đầu một cái, trước đó ở thành phố Thiên Hải, hắn đã từng giết qua một tên ngoại môn trưởng lão của Tiêu Dao sơn trang, nhớ kỹ tên kia cũng đã từng nói, Thất Diệp Hồi Tiên thảo là thánh vật của Tiêu Dao sơn trang bọn họ!
Chỉ có điều, lúc ấy Diệp Trần còn tưởng rằng hắn là nói bừa bãi, cho nên cũng không có coi vào đâu, không nghĩ tới hắn nói lại là thật!
"Lão Dịch, lập tức gửi tin nhắn địa chỉ của Tiêu Dao sơn trangcho tôi, tôi sẽ đích thân đi xác nhận chuyện này!"
Không nghĩ tới, Dịch Sơn Hà nghe được điều này, lập tức cuống lên, "Diệp thiếu tướng, cậu ngàn vạn không thể làm loạn! Tiêu Dao sơn trang cũng không phải là một nơi bình thường, lịch sử của nó so với Thánh Tâm các còn lâu đời hơn, càng thêm thần bí khó lường!"
"Nghe nói năm đó lúc mà Đảo quốc xâm lấn Hoa Hạ, có một vị trong ba vị tiên nhân của Tinh Quốc xã, muốn chiếm lấy Tiêu Dao sơn trang, vậy mà ngay cả cửa lớn của Tiêu Dao sơn trang còn chưa bước vào, đã thất bại tan tác mà quay trở về, hơn nữa về sau còn ra nghiêm lệnh trong quân đội của Đảo quốc, bất kỳ người nào cũng không được trêu chọc người của Tiêu Dao sơn trang..."
Sau khi nghe Dịch Sơn Hà giải thích xong, ngay cả Diệp Trần cũng không khỏi đến lông mày hơi nhíu, "Còn có chuyện như thế? Vậy tôi càng phải mở mang kiến thức một chút! Ông cứ nhắn cho tôi địa chỉ của Tiêu Dao sơn trang đi, việc này tôi tự có chừng mực!"
Dịch Sơn Hà cũng biết, chuyện Diệp Trần quyết định, không có ai có thể thay đổi, đành phải thở dài một hơi, "Được rồi, tôi sẽ nhắn tin vị trí đến trên điện thoại di động của cậu, tuy nhiên cậu nhất định phải đáp ứng tôi, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không nên xảy ra xung đột với Tiêu Dao sơn trang!"
Diệp Trần nói qua loa hai câu, trực tiếp cúp điện thoại.
Chỉ chốc lát, điện thoại của Diệp Trần rung một cái, Dịch Sơn Hà đã nhắn địa chỉ tới.
"Thế mà ở bên trong khu vực của tỉnh Đại Lý? Xem ra trước tiên ta chỉ có thể giải quyết xong chuyện của Tiêu gia, sau đó lại đi tới tỉnh Đại Lý một chuyến!"
...
Hai ngày sau, Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi vẫn luôn ở bên trong cái quán trọ nhỏ này.
Mà thời gian hai người đang ở bên trong phòng, thì tin tức con gái của Tiêu Thiên Tá, nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam bị người bắt cóc, không biết vì sao đột nhiên lại lan truyền nhanh chóng, khiến cho dư luận xôn xao.
Hai người thông qua internet, ở trong các diễn đàn liên quan, tự nhiên cũng nghe thấy tin đồn, Tiêu Nhược Hi bị dọa đến luôn trốn ở trong phòng, không dám mạo hiểm đi ra ngoài, ngay cả ăn cơm đều là Diệp Trần mang từ bên ngoài về.
"Bây giờ toàn thành phố Nam Châu đều biết là tôi bị người ta bắt cóc! Làm sao bây giờ?"
Tiêu Nhược Hi vừa ăn cơm trứng chiên mà Diệp Trần từ bên ngoài mang về, vẻ mặt buồn bực nói.
Diệp Trần giống như là đã sớm biết cô ta sẽ hỏi câu này, cười nhạt một cái nói:
"Chuyện này với Tiêu gia của cô mà nói, thật ra là chuyện tốt, thậm chí ta nghi ngờ, đây là Tiêu gia các cô cố ý thả ra tin tức!"
"Không thể nào! Chuyện này không có khả năng xảy ra!"
Tiêu Nhược Hi lập tức phản bác.
Diệp Trần thong thả điều nhã nhặn nói:
"Làm sao không có khả năng? Bán Tàng Long Nhất chết, Tiêu gia nhà cô chung quy phải cho tổ chức Sam Khẩu một lời giải thích, mà chỉ có cô chết, Tiêu gia mới có thể hoàn toàn phủi sạch quan hệ với chuyện này!"
Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, ngay lập tức hai mắt trừng một cái, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, tuy rằng cô ta rất không muốn tin tưởng đây là sự thật, thế nhưng là Diệp Trần phân tích lại không phải không có lý!
Nếu như Tiêu gia muốn cứu cô thì nên phong tỏa tin tức, mà không phải khuếch tán tin tức này ra, nếu như Diệp Trần đúng là kẻ cướp, nghe được tin tức để lộ, khẳng định chọn giết con tin sau đó chạy mất dép.
Bởi vậy, nếu như tin tức Tiêu Nhược Hi bị người bắt cóc, thật là Tiêu gia truyền đi, vậy chuyện này chính là muốn đưa Tiêu Nhược Hi vào chỗ chết!
"Không! Đây không có khả năng! Cha tôi tuyệt đối sẽ không làm như thế!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến, kiếp trước tám trăm năm, loại vì lợi ích của gia tộc kia, chuyện xưa không tiếc giết vợ con, hắn nhưng là đã thấy nhiều, "Cho dù không phải cha của cô, thì chắc là những người khác trong Tiêu gia nhà cô! Bằng không căn bản không có cách nào giải thích hợp lý vì sao tin tức này lại tiết lộ nhanh như vậy!"
Tiêu Nhược Hi lập tức bị kiềm hãm, trong đầu chợt hiện ra một dáng người, "Chẳng lẽ là... Tiêu Nhược Dương?"
...
Cùng lúc đó, ở Tiêu gia.
Ba!
Tiêu Thiên Tá trực tiếp một bàn tay, hung hăng tát vào trên mặt một người đàn ông trẻ tuổi, "Như Dương a Như Dương! Đây chính là em gái của con! Tuy rằng không cùng mẹ sinh ra, nhưng nó dù sao nó cũng là em gái của con a! Con sao lại có thể làm ra loại chuyện như thế này!"
Tên đàn ông trẻ tuổi bị đánh kia, che mặt, lạnh lùng nói:
"Không sai! Tin tức là con để cho người ta truyền ra, nhưng con làm như vậy, là vì suy nghĩ cho toàn bộ Tiêu gia!"
"Cha, cha có nghĩ tới hay không, Bán Tàng Long Nhất chết! Đây chính là thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu! Chẳng những chết ở trên địa bàn Tiêu gia chúng ta, hơn nữa còn là trong buổi gặp mặt ra mắt cùng cái con nha đầu chết tiệt kia!"
"Cho dù hung thủ hoàn toàn là một người khác, thế nhưng là Tiêu gia chúng ta, chung quy lại vậy vẫn là có lỗi!"
"Hiện tại, chúng ta chỉ có thể dùng cái mạng của con nha đầu chết tiệt kia, đến ngăn lại lửa giận của tổ chức Sam Khẩu, bằng không tất nhiên sẽ liên luỵ đến toàn bộ Tiêu gia chúng ta!"
"Huống chi, ba ngày gom góp mười tỷ, đó căn bản là không thể nào làm được!"
Hai mắt Tiêu Thiên Tá trừng một cái, bắn ra ngọn lửa tức giận, nói:
"Nói dễ nghe! Con đừng cho là ta không biết tâm tư của con, con chẳng qua chỉ là sợ em gái của con tranh đoạt gia sản với con, cho nên mới..."