Nghe nói như thế, hai mắt Diệp Trần lập tức khẽ đảo, không thể không hét lên: "Không phải chứ! Bà chị, lại tới làm bộ tiếp sao!"
Hoá ra, Tô Mạn mỗi lần theo kỳ nghỉ định kỳ trở về, nàng cùng đám bạn học hồi cấp ba đều sẽ tổ chức họp lớp. Tô Mạn năm nay học Đại Học năm thứ 3, họp lớp như vậy, đã tiến hành nhiều lần. Nhớ tới lần đầu tiên, cũng chính là năm ngoái, Diệp. Trần cũng cùng đi theo. Lúc đầu, mục đích của Tô Mạn rất đơn giản, thuần túy là mang theo Diệp Trần đi ăn uống chùa, bởi vì trước kia trong nhà còn nghèo mà. Chẳng qua dẫn người đi dù sao cũng phải có một lời giải thích, dựa theo các quy tắc của các buổi họp lớp của bọn họ thì mỗi người chỉ có thể dẫn người yêu của chính mình tới.
Thế là, Tô Mạn để Diệp Trần giả làm bạn trai của mình. Tuy nhiên lại không có nghĩ tới, ngược lại lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Bởi vì hồi Tô Mạn còn học ở cấp ba, cũng nổi danh là hotgirl của trường, nam sinh theo đuổi phải nói là nhiều vô kể, mặc dù bây giờ đã lên đại học rồi nhưng vẫn còn có rất nhiều người có ý đồ với nàng. Diệp Trần giả làm bạn trai của Tô Mạn, ngược lại là giúp nàng chặn lại bước chân của những người theo đuổi kia.
Cứ như vậy, Diệp Trần ăn chực cản súng một công đôi việc, hai tỷ đệ ăn nhịp với nhau, chiêu thức giống nhau liên tiếp dùng trong nhiều năm, khiến người vui vẻ kẻ buồn phiền. Bây giờ nhớ tới mọi chuyện của kiếp trước, Diệp Trần vẫn cảm thấy dư vị vô tận. Chẳng qua hẳn bây giờ, đã xưa đâu băng nay, loại chuyện ăn nhờ ở đậu này thực sự có chút quá mất mặt. Tô Mạn thấy Diệp Trần mất hết cả hứng, lập tức nóng nảy, hung dữ nói:
Tiểu tử thối! Em không phải là đang muốn trốn tránh trách nhiệm chứ?"
Diệp Trần lập tức vui vẻ, "Em nói với bà chị nghe, đây gọi là trách nhiệm gì nhỉ? Chao ôi em là em trai của chị, cũng không phải là bạn trai thật sự của chị a!"
Tô Mạn tức giận nói:
"Chị không biết! Chuyện này em nhất định phải làm! Đừng tưởng rằng em bây giờ biết chút võ công, chị đây không trị được em! Nếu em dám cự tuyệt, chị sẽ... chị sế nói cho mẹ chị biết cái chuyện mà năm đó em lén nhìn chị tắm rửa nha!"
Diệp Trần nghe nói như thế, lập tức tức xạm mặt lại, "Vậy cũng là chuyện của mấy năm trước a? Hơn nữa lúc ấy chỉ là ngoài ý muốn! Bà chị, chị có thể đừng cứ mỗi lần đều lấy chuyện này ra để nói có được hay không?"
Tô Mạn thấy uy hiếp không được, lập tức thay đổi sắc mặt, vô cùng đáng thương nói:
"Em trai a, em coi như là giúp chị lần này đi có được hay không? Chị nghe nói lần này, cái thằng Từ Thiếu Trùng này cũng sẽ đến, chẳng lẽ em trơ mắt nhìn chị của em bị hẳn trêu chọc sao?"
Diệp Trần nghe nói như thế, lập tức nhướng mày, loáng thoáng nhớ tới một đoạn ký ức ở kiếp trước. Tô Mạn nói tới tên Từ Thiếu Trùng này, dường như là công tử của gia tộc nào đó ở Vân Châu, cũng là người theo đuổi Tô Mạn, nhớ tới trong một lần họp lớp ở kiếp trước, cái tên này uống rượu vào phê phê muốn táy máy chân tay với Tô Mạn, Diệp Trần còn suýt chút nữa thì choảng nhau với hắn.