Tân Nguyệt Nga rõ ràng không có nhận ra thân phận của Diệp Trần, trong giọng nói lộ ra kính nể nói:
“Tôn giá có võ công kinh người! Không biết con trai ta có chỗ nào đắc tôi với tôn gia, có thể xem trên mặt mũi của Tần gia à Diệp gia tha cho hắn lần này hay không?"
Diệp Trần cười lạnh, "Nếu như ta nói, người đắc tội với ta không riêng gì con trai này của ngươi mà còn cả ngươi nữa thì sao?”
Tân Nguyệt Nga lập tức nhướng mày, "Lời này của tôn giá là có ý gì? tôi là một phụ nữ, ngày thường không. ra khỏi cửa, xưa nay không kết thù kết oán với người, khi nào đắc tội qua ngươi?"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Tân Nguyệt Nga, xem ra ngươi làm quá nhiều chuyện xấu, ngay cả mìn đã từng làm qua chuyện gì
cũng quên cả rồi a! Vậy ta nhắc nhở một câu..."
Nói đến đây, hai mắt Diệp Trần nhìn thẳng vào Tân Nguyệt Nga, gắn từng chữ một:
“Mười tám năm trước!" Oanh! Tân Nguyệt Nga đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó nhìn qua Diệp Trần, gương mặt kia có mấy phần giống với Diệp Thiên Ca, vẻ mặt lập tức đột nhiên hoàn toàn biến đổi, "Ngươi ngươi...ngươi là..."
Tân Nguyệt Nga ngươi nửa ngày, sửng sốt khôn: dám hộ lên cái tên Diệp Trần, cô ta ở hôm qua mới biết được, đại chiến với lão tổ nhà mình ở Thiên Giang kia đó là Diệp Cưồng Tiên, thế mà lại là con của người phụ nữ kiat
Tuy rằng nghe nói kẻ này đã đồng quy vu tận với lão tổ, nhưng Tần Nguyệt Nga vẫn sợ không thôi, không nghĩ tới bây giờ người này thế mà không biết từ chỗ nào lại xông ral
Khóe miệng của Diệp Trần nhếch lên, lộ ra vẻ đùa cợt, "Rốt cuộc đã nhớ ta là ai rồi chứ? Năm đó ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ hủy đi thanh danh của mẹ ta, bắt mẹ ta buộc phải rời khỏi Kinh Đô, nhưng có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?" Trong nháy mắt vẻ mặt của Tân Nguyệt Nga trắng bệch vô cùng, chợt trong đôi mặt hiện ra vẻ hận ý nồng đậm nói:
"Ta chỉ hận lúc trước không có trảm thảo trừ căn!"
Tân Nguyệt Nga nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó tiến lên hai bước nói:
"Chuyện năm đó, tất cả đều là do một mình ta gây nên, ngươi cứ việc giết ta là được, việc này cùng với con của †a không liên qua, ngươi thả hắn, mệnh của ta cho ngươi!"
Diệp Trần cười lạnh, "Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách bàn điều kiện với ta sao?”
Tân Nguyệt Nga nghe được điều này, lập tức trở nên luống cuống, "Ta cũng đáp ứng giao mệnh của ta cho. ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
Diệp Trần đang muốn mở miệng, thì lúc này.
Rầm rầm!
Theo một hồi tiếng xao động vang lên, sau khi tất cả mọi người của Diệp gia kịp phản ứng, cũng thi nhau từ
bốn phương tám hướng chạy tới.
Diệp Thiên Ca dẫn đầu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt vội vàng tiến lên nói:
"Tiểu Trần! Cha biết trong lòng con có oán khí, con hận cha, hận Nguyệt Nga, cha đây có thể hiểu được, thế
nhưng nó là anh của ngươi..."
Diệp Thiên Ca nói đên đây, Diệp Trần bỗng nhiên một lời cắt ngang, quát lạnh nói: