Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại, trầm mặc một lát, mới từ từ nói:
"Có lẽ là như vậy, ta thực sự không thuộc về thế giới này... "
Thật ra thì, theo thực lực của Diệp Trần càng ngày càng mạnh, có lúc ngay cả chính hắn cũng không có nhận ra, hắn đã bắt đầu dần dần bài xích thế giới này.
Bởi vì người ở trên thế giới này, đối với hắn mà nói đều quá nhỏ yếu, mà hắn thì quá mức cường đại!
Điều này giống như một con voi ở giữa một bầy kiến, lúc đầu có thể tự mãn với thực lực cường đại của mình, nhưng sau một thời gian dài, sẽ không có bất cứ thử thách nào và từ đó cuộc sống sẽ dần trở nên vô cùng nhàm chán.
Chính như trong một bộ phim từng nói: Vô địch, là tịch mịch cỡ nào...
Đường Thanh Nhã nhìn thấy sự cô đơn trong đôi mắt của Diệp Trần, nhịn không được mở miệng hỏi thêm lần nữa:
"Diệp Trần, anh chắc chắn đã từng trải qua chuyện gì không giống bình thường phải không? Anh có thể nói với †ôi một chút được không?"
Diệp Trần nghe thấy điều này, hơi sững sờ, nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của Đường Thanh Nhã đang tràn đầy sự mong đợi, suýt chút nữa thì muốn tâm sự với cô ta, thế nhưng lời đến khóe miệng, cuối cùng vẫn là lắc đầu, cười khổ nói:
"Những chuyện ta đã trải qua thực sự không giống bình thường, chỉ có điều, coi như ta nói ra cho cô biết thì cô cũng sẽ không hiểu, cô sẽ không hiểu..."
Nghe được Diệp Trần nói hai lần liên tiếp "Cô sẽ không hiểu", Đường Thanh Nhã đột nhiên nhăn cái mũi ngọc tinh xảo lại, có chút không hài lòng nói:
"Anh không nói ra, làm sao đã biết được là tôi sẽ không hiểu? Lời này của anh cũng quá độc đoán a?"
Diệp Trân không thể không cười lắc đầu, "Vậy thì được rồi, nếu như bây giờ tôi nói cho cô biết, ta thật ra đã sống được hơn tám trăm tuổi, hơn nữa ta bây giờ đang đứng ở trước mặt cô, là từ tám trăm năm sau này trở về, cô tin không?”
Đường Thanh Nhã sửng sốt một hồi lâu, dường như: mới hiểu rõ ý tứ trong lời này của Diệp Trần, lập tức cười lên khanh khách không ngừng, "Điều này sao có thể? Trò đùa này của anh không buồn cười một chút nào!"
Diệp Trần nhún vai, "Thấy chưa, ta nói rồi, cô sẽ không hiểu..."
Đường Thanh Nhã còn đang muốn hỏi tiếp, đúng lúc. này, sắc trời bỗng nhiên thay đổi!
Thời tiết hôm nay vốn là không tốt, sau khi một cơn gió lớn thổi qua, trên bầu trời đã đầy mây đen, lập tức trở nên vô cùng u ám, sau đó thì bắt đầu mưa.
"Không được rồi! Trời sắp mưa, chúng ta tranh thủ thời gian đi vào tránh một chút đi!"
Đường Thanh Nhã vội vàng kéo cánh tay của Diệp Trần, muốn kéo hắn vào trong nhà hàng.
Không nghĩ tới, Diệp Trần vẫn đứng yên ở tại chỗ không có động đậy, ngược lại hướng về phía cô ta mỉm cười một cái rồi nói:
"Chỉ là một chút nước mưa, nơi nào đáng để ta phải đi tránh? Thanh Nhã, cô cứ đứng ở bên cạnh ta, ta cam đoan một giọt mưa cũng không rơi vào trên người cô!"
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, lập tức trợn tròn đôi mắt đáng yêu, nếu như lời này là từ trong miệng những người khác nói ra, Đường Thanh Nhã chắc chắn sẽ cảm thấy thần kinh của người này có vấn đế, thế nhưng lời này xuất ra từ miệng Diệp Trần, cô ta cũng không dám nghĩ như vậy.
Tuy rằng trong lòng cô ta vào lúc này, trong tiềm thức vẫn cảm thấy chuyện này là không có khả năng, nhưng bởi vì là Diệp Trần, cô ta vẫn là sẵn sàng tin tưởng.
Răng rắc!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!