Lăng Hiêu trong cơn giận dữ, đã hoàn toàn động sát niệm đối với Diệp Trần, dưới chân bỗng nhưng nhún một cái, cả người giống như đạo pháo bắn bay ra ngoài, một quyền hung hăng đánh về phía Diệp Trần!
Bành!!
Không gian xung quanh ở dưới quyền kình cường đại của Lăng Hiêu rõ ràng bị vỡ nát!
Một cỗ quyền kình mênh mông, ngưng tụ thành một đạo quyền ảnh màu vàng kim khổng lồ, giống như một ngụn núi lớn, hướng Diệp Trần hung hăng đánh tới.
Ầm ầm!
Toàn bộ quảng trường đều theo đó mà lắc lư kịch liệt một trận, mọi người ở xung quanh cũng bị một quyền cường đại này của Lăng Hiêu làm cho kinh sợ, vẻ mặt mọi người hoảng sợ, thi nhau lùi về đằng sau, đồng thời vận chuyển chân nguyên hộ thể, sợ mình bị ảnh hưởng bởi một quyền cường đại này.
"Không hổ là thiên tài đỉnh cấp của bát đại tiên môn a!"
"Quyền phát thật là tinh diệu!"
"Uy lực như thế, chỉ sợ cao thủ Hóa Thần hậu kỳ bình thường cũng không ngăn cản được a?"
"Nghe nói hắn còn chưa tròn hai mươi, khó có thể tưởng tượng được trên đời này lại có một thiên tài như thế!"
...
Mọi người thi nhau sợ hãi than từ đáy lòng, đồng thời trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần, tất cả đều hiện ra vẻ thương hại.
Ở trong suy nghĩ của mọi người thì Diệp Trần rõ ràng nhìn thấy đối phương còn trẻ, tưởng là dễ khi dễ cho nên can thiệp vào, nhưng không có nghĩ đến, ngược lại đá phải một tấm sắt!
Hi Nguyệt nhìn thấy một quyền này của Lăng Hiêu, đôi mắt đẹp cũng lập tức hơi trừng một cái, ngay lập tức hô to một tiếng:
"Diệp Trần! Mau tránh ra!!"
"Ừm?"
Mà Tuyệt Vô Địch ở xa xa kia nghe được hai cữ "Diệp Trần" thì trong nháy mắt giật mình, da lông trên người lóe sáng, trong đôi mắt hiện lên một vệt tinh mang, gắt gao nhìn về phía Diệp Trần:
"Hắn cũng gọi là Diệp Trần?"
Thần niệm của Tuyệt Vô Địch sau khi quét nhìn trên người Diệp Trần một lần thì cuối cùng lắc đầu.
Tuy rằng tên giống nhau, thế nhưng là người trước mắt này cùng với người kia mà hắn nghĩ tới rõ ràng không phải là một, vô luận là bề ngoài, thân hình hay là khí tức đều hoàn toàn khác biệt.
"Xem ra chắc là chỉ trùng tên mà thôi, so với tên kia, người trước mắt này, chênh lệch quá xa..."
Vừa nghĩ tới đây, Tuyệt Vô Địch thu hồi ánh mắt, không thèm để ý tới nữa.
Hắn thấy, "Diệp Trần" trước mắt này, chẳng qua chỉ có thực lực cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, hơn nữa cũng không có chỗ nào độc đáo, tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Lăng Hiêu.
Ầm!
Một quyền bạo lực của Lăng Hiêu, hung hăng đánh trúng ở trên người Diệp Trần, Diệp Trần giống như hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng liền đã bị trúng chiêu, đồng thời trong thân thể của hắn hung hăng đi qua!
"Không!"
Hi Nguyệt thấy cảnh này thì lập tức kinh hô một tiếng, tuy nhiên đôi mắt đẹp chợt sáng lên, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Hoá ra, vừa rồi bị Lăng Hiêu đánh xuyên qua, chẳng qua chỉ là một đạo tàn ảnh của Diệp Trần mà thôi.
Lúc này Diệp Trần sớm đã dịch chuyển đến hơn mấy chục mét.
"Cái gì!"
Sau khi tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng tình cảnh tại nơi chiến đấu của hai người thì tất cả cũng đều thi nhau kinh hô một tiếng.
Hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà tránh thoát được một quyền cường thế của Lăng Hiêu.
Ngay cả Tuyệt Vô Địch và Tôn trưởng lão cũng hơi kinh ngạc một chút.
"Thân pháp của tiểu tử này có phần cổ quái..."
Tôn trưởng lão cau mày, thấp giọng bình luận một câu.
Tuyệt Vô Địch thì lại một mặt khinh thường nói:
"Người này chắc là trên người có mang một loại pháp bảo không gian nào đó, bằng không không có khả năng có thân pháp nhanh như thế! Ỷ vào pháp bảo để đầu cơ trục lợi thì đã định sẵn khó thành đại khí!"
Trên thực tế, Diệp Trần cũng địch thật là sử dụng Tiêu Dao Tiên châu, ngay lập tức khiến thân thể dịch chuyển.
Nhưng Tuyệt Vô Địch không biết là, Diệp Trần nếu như sử dụng Thời Không pháp tắc, tốc độ sẽ còn nhanh hơn, đủ để trong nháy mắt giết chết Lăng Hiêu này.
Chỉ có điều, hắn bây giờ còn không muốn biểu hiện quá mức để mọi người để ý tới, càng không muốn để cho Tuyệt Vô Địch nhận ra mình.
Sau khi một quyền của Lăng Hiêu thất bại thì lập tức tức giận đến oa oa kêu to, thân thể lập tức nhoáng một cái, hướng về phía Diệp Trần bay nhào đi qua!
Rầm rầm rầm!
Chớp mắt một cái, Lăng Hiêu đã công kích mười mấy chiêu, ngay cả góc áo của Diệp Trần cũng không có chạm được!
"Đáng ghét! Ngươi chỉ biết né tránh thôi sao?"
Lăng Hiêu đánh liên tiếp không trúng, lập tức tức giận đến kêu to gọi nhỏ.
"Ngươi cái tên hèn nhát này! Có gan thì quang minh chí đại chiến một trận với bản công tử! Chỉ biết tránh thì tính gì là anh hùng hảo hán!"
Diệp Trần nghe được điều này thì khóe miệng lập tức nhếch lên:
"Được! Vậy thì như ngươi mong muốn!"
Giọng nói rơi xuống, Diệp Trần quả nhiên không còn tránh né, ngược lại tiếp đón một quyền mà Lăng Hiêu đập tới.
"Đến hay lắm!!"
Lăng Hiêu không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà thật không còn tránh né, hơn nữa còn dám chủ động tiến công, lập tức hết sức vui mừng, lập tức cũng quơ nắm đấm, hướng Diệp Trần hung hăng đánh tới.
Hi Nguyệt ở một bên thấy cảnh này thì lập tức vừa vội vừa tức:
"Diệp Trần! Ngươi là ngốc sao? Hắn rõ ràng là đang cố ý kích ngươi a!"
Những người khác hầu như đều có cách nhìn giống với Hi Nguyệt.
Biểu hiện trước đó đến xem thì thực lực của Diệp Trần dường như cũng không mạnh, chủ yếu là dựa vào một loại pháp bảo không gian nào đó, cho nên mới có thể dây dưa với Lăng Hiêu lâu như vậy, bằng không chỉ sợ ngay cả một chiêu cũng chưa chắc có thể chống nổi.
Nhưng là bây giờ, hắn thế mà từ bỏ ưu thế của mình, đi cùng Lăng Hiêu cứng đối cứng, đây không phải là ngốc thì là cái gì?
Tuy nhiên, ngay vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Trần chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ thì một màn quỷ dị xảy ra.
Chỉ thấy, sau khi Lăng Hiêu đấm ra một quyền cường đại, không biết vì sao, trên không trung bỗng nhiên thay đổi phương hướng!
Vừa vặn giao thoa với thân thể Diệp Trần mà qua, mà nắm đấm của Diệp Trần thì lại lấy một cái góc độ không thể tưởng tượng nổi hung hăng đánh vào trên người Lăng Hiêu!
Ầm!
Diệp Trần không hề động một chút nào, Lăng Hiêu lại giống như nhiều đứt dây, trực tiếp bay ngược ra ngoài, đồng thời điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
"Cái gì!!"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.
Mà ngay cả hai người Tôn trưởng lão và Tuyệt Vô Địch cũng không nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, giống như ở giây phút cuối cùng, Lăng Hiêu đột nhiên thủ hạ lưu tình?
Thế nhưng là ở trong ấn tượng của bọn hắn, Lăng Hiêu tuyệt đối không phải loại hạng người nhân từ nương tay a!
Tất cả mọi người không nghĩ tới, thật ra thì ngay cả chính Lăng Hiêu cũng không hiểu rõ!
Hắn đương nhiên không có hạ thủ lưu tình, thậm chí còn ôm quyết tâm giết chết đối phương đi, thế nhưng ở thời khắc cuối cùng, không biết vì sao mà nắm đấm của hắn lại thất bại mà nắm đấm của Diệp Trần lại đánh trúng vào hắn!
Mọi chuyện ở đây giống như thể mộng ảo, không chân thật như vậy.
"Không! Tại sao có thể như vậy?! Phốc!"
Lăng Hiêu không cam lòng rống lớn một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, trực tiếp nghẹo cỗ ngất đi.
Hắn lại làm sao biết được rằng, ngay vào lúc hai người giao phong trong nháy mắt đó, Diệp Trần lặng lẽ sử dụng Thời Không pháp tắc, bóp méo thời không xung quanh của bản thân cho nên mới xuất hiện kết quả mọi người không thể nào hiểu nổi.
Đối với người đã nắm giữ lực lượng pháp tắc như Diệp Trần mà nói, đối phó loại mặt hàng như Lăng Hiêu này thì quá thực quá dễ dàng, trừ khi là cường giả cũng nắm giữ lực lượng Thời Không pháp tắc thì mới có thể nhìn ra mánh khóe trong đó.
"Các ngươi thua! Một trăm khối Tử Viêm tinh thạch, lấy ra đi!"
Sau khi một quyền của Diệp Trần đánh bay Lăng Hiêu, hướng về phía Tôn trưởng lão khẽ vươn tay, cười lạnh mở miệng nói.
Sắc mặt của Tôn trưởng lão lập tức xanh xám vô cùng.
Một trăm khối Tử Viêm tinh thạch, cho dù là đối với hắn mà nói thì cũng là một con số không nhỏ!
"Hừ! Đánh môn hạ đệ tử của ta thành trọng thương còn dám hướng lão phu yêu cầu linh thạch? Lá gan của ngươi cũng không nhỏ a!"
Ầm ầm!
Cùng lúc Tôn trưởng lão nói ra lời này thì trên người lập tức dâng lên một cỗ khí thế kinh người!
P/S: Ta thích nào...kim phiếu nha....