Còn chưa đợi Diệp Trần mở miệng ra thì Lâm Uyển Dung ở đằng sau nghe nói như vậy thì lập tức cuống lên:
"Ngươi không được động tới con trai ta! Lão tổ Tần gia các ngươi đã từng đáp ứng ta, chỉ cần đời này ta không trở về Kinh Đô thì sẽ không tiếp tục gây rắc rối cho mẹ chon chúng ta, Tần gia các ngươi làm sao có thể nói một đằng làm một nẻo?"
Lâm Uyển Dung mặc dù biết con của mình không đơn giản, thế nhưng ông lão của Tần gia trước mắt này quả thực quá cường đại, cô ta cũng không cho rằng Diệp Trần có thực lực để chiến thắng đối phương.
Khí thế của ông lão Tần gia kia thực sự quá mạnh, không biết sao mấy lần cô ta muốn xông lên phía trước đều bị một cái lồng khí vô hình cản lại, thế nên đành phải hét lên.
Tuy nhiên, ông lão Tần gia kia lại cười lạnh, liếc qua Lâm Uyển Dung, trên mặt hiện ra vẻ trêu tức, nói:
"Không sai! Gia chủ xác thực đáp ứng cô đó là bởi vì lão nhân gia ông ta lúc đó cảm thấy, các ngươi căn bản không có cách nào có thể uy hiếp được Tần gia!"
"Nhưng bây giờ, đứa con trai này của ngươi biểu hiện ra thực lực thực sự lóa mắt quá mức, nếu như hôm nay không diệt trừ hắn, ngày sau tất sẽ hậu hoạn vô cùng!"
"Cho nên, ngươi muốn trách thì cũng chỉ có thể trách con trai của ngươi quá xuất sắc, ta tin tưởng coi như gia chủ có mặt ở đây thì chắc chắn cũng sẽ làm như thế!"
Lâm Uyển Dung lập tức tức giận đến toàn thân run rẩy:
"Tần gia các ngươi! Nói không giữ lời! Hèn hạ vô sỉ! Các ngươi..."
Lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Uyển Dung nhếch miệng cười một tiếng:
"Mẹ, mẹ cần gì phải đấu khẩu với loại rác rưởi này? Tần gia bọn họ đã vi phạm với ước định, vậy con vừa đúng sẽ tính toán với bọn hắn thật tốt một chút về khoản nợ ba năm trước đây!"
"Thế nhưng là..."
Lâm Uyển Dung nhìn qua nụ cười xán lạn trên khuôn mặt của Diệp Trần thì dường như không có chút nào để ông lão Tần gia kia vào mắt, trong lòng âm thầm tò mò, tuy nhiên vẫn rất không yên lòng.
"Mẹ, yên tâm đi! Coi như Tần Đạp Thiên có ở đây, con cũng không có để vào mắt, huống chi là ông lão rác rưởi trước mắt này?"
Oanh!
Ông lão của Tần gia nghe được Diệp Trần lại còn nói hắn là lão rác rưởi thì lập tức tức giận đến méo cả mồm miệng, bên trong hai con ngươi bỗng nhiên bắn ra một cỗ sát ý nồng đậm:
"Nhóc con không biết trời cao đất rộng! Vốn là lão phu cũng có chút không đành lòng, ngươi đã không biết tốt xấu như thế, vậy cũng đừng trách lão phu lòng dạ độc ác!"
Trong khi nói chuyện, bàn tay ông lão của Tần gia đột nhiên nắm một cái:
Ông ~~
Một đạo chân nguyên tinh thuần trong nháy mắt từ trong lòng bàn tay của hắn phát ra, ngưng tụ thành một thanh đao dài gần mười mét!
Mọi người của Lâm gia ở xung quanh thấy cảnh này thì lập tức kinh hô lên lần nữa.
"Nắm khí thành đao!!"
"Quả nhiên giống như nghe kể lại, đây là thủ đoạn mà võ giả Thánh Cảnh mới có a!"
"Khí tức này, thật là đáng sợ!"
...
Tay ông lão Tần gia cầm đao khí, oai phong lẫm liệt, giống như chiến thần cúi đầu nhìn xuống Diệp Trần:
"Nhóc con, có thể chết ở dưới đao khí của lão phu, ngươi cũng coi như là chết có ý nghĩa!"
Nói xong lời này thì đao khí trong tay của ông lão Tần gia mang theo uy thế kinh thiên bỗng nhiên hướng từ trên đỉnh đầu của Diệp Trần chém xuống dưới.
"A!!"
Rất nhiều người thi nhau kinh hô một tiếng, thậm chí cũng không dám đi xem.
"Tiểu Trần! Nhanh tránh ra!"
Lâm Uyển Dung ở xa xa vội vàng cao giọng nhắc nhở một câu.
Tuy nhiên, Diệp Trần lại giống như không có nghe được, như thể cũng không có thấy, thế mà vẫn hai tay ôm vai như cũ, đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, tuy nhiên khóe miệng lại nhếch lên một cái đường cao nho nhỏ, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Cuối cùng cũng gặp một cái đối thủ ra dáng một chút, vừa đúng dùng hắn tới thử lực lượng Thời Không pháp tắc mà ta lĩnh ngộ..."
Oanh!
Đạo đao khí kia vậy mà ở trên không trung xẹt qua một đường vòng cung phát ra một tiếng nổ vang rền như thể ngay cả hư không cũng muốn vỡ ra, trong nháy mắt chém xuống trên đỉnh đầu của Diệp Trần.
"Tiểu Trần!!!"
Lâm Uyển Dung kinh hô một tiếng, trong nháy mắt mặt không còn chút máu.
Ông lão Tần gia kia lắc đầu:
"Cuối cùng thì vẫn chỉ là một đứa trẻ con, xem ra đã hoàn toàn bị khí thế đó làm cho sợ choáng váng rồi, quả thực không chịu nổi một...cái gì!"
Trên mặt của ông lão Tần gia vốn đã hiện ra nụ cười tươi, chợt lập tức cứng lại ngay tại chỗ, sau đó thì bên trong hay con ngươi hiện ra vẻ chấn kinh nồng đậm, giống như thể thấy được chuyện gì đó khó có thể tin nổi.
Hóa ra, một đạo đao khí của hắn rơi vào trên đỉnh đầu của Diệp Trần lại giống như hổ vồ hụt con mồi, đao khí cường hãn thế mà xuyên qua thân thể của hắn!
"Không phải tàn ảnh! Không phải ảo giác! Thế mà lại đi xuyên qua như thế? Chẳng lẽ thân thể của hắn không phải là thực thể?
Ông lão Tần gia hoàn toàn choáng váng, Diệp Trần vẫn như cũ một mặt thản nhiên đứng ở nơi đó, thậm chí còn không quên quay đầu, hướng về phía Lâm Uyển Dung nhếch miệng cười một tiếng:
"Mẹ, con nói rồi, ông lão rác rưởi này còn không thể gây thương tổn được cho con, con của mẹ thế nhưng là đệ tử tiên nhân!
Ông lão Tần gia lập tức choáng:
"Không có khả năng! Điều này sao có khả năng!!
Đao khí của hắn vậy mà đi xuyên qua trong thân thể của Diệp Trần, thật giống như cái tên trước mắt này không thuộc về thời gian và không gian hiện tại, lại giống như là hình chiếu đi ra ảo ảnh, công kích đối với hắn hoàn toàn vô hiệu!
"Ta cũng không tin không giết nổi ngươi!"
Ông lão Tần gia kinh hãi vạn phần, rống lớn một tiếng, lập tức lại vung đao khí trong tay lên một lần nữa, lại hướng Diệp Trần chém xuống một cái!
Diệp Trần thấy thế bỗng nhiên cong ngón búng ra, quát khẽ nói:
"Thời Không Thác Loạn!!"
Ông ~~
Đạo đao khí này của ông lão Tần gia vừa xẹt qua một nửa thì bỗng nhiên biến mất không thấy một cách quỷ dị!
"Cái gì!!"
Ông lão Tần gia lập tức trừng hai mắt một cái, quả thực không thể tin được vào những gì mình nhìn thấy ở trước mắt.
Ngay sau đó:
"A a a a!"
Mọi người của Tần gia ở đằng sau đột nhiên truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.
Hóa ra, Diệp Trần sử dụng Thời Không pháp tắc, ngay lập tức chuyển dời công kích của ông lão Tần gia tới đằng sau, những người kia né tránh không kịp, ngay lập tức bị đao khí chặt đứt đôi, có người thì đầu bay cả ra ngoài, trong nháy mắt toàn bộ bị mất mạng!
"Ngươi, ngươi, ngươi đến cùng là sử dụng yêu thuật gì? Làm sa có thể như vậy?"
Ông lão Tần gia lúc này đã hoàn toàn choáng váng, không thể không liên tiếp lùi lại mấy bước, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ.
Hắn lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần dùng chính là lực lượng Thời Không pháp tắc, hắn một tên võ giả Thánh Cảnh thì làm sao có thể hiểu nổi?
Có lẽ chân nguyên của hai người chênh lệch cũng không nhiều, nhưng là cảnh giới lại có cách biệt một trời một vực, Diệp Trần đã nắm giữ pháp tắc cơ bản của thiên đạo, ông lão kia thì vẫn còn dừng lại ở giai đoạn võ học cấp thấp nhất, hai người căn bản không ở trên cùng một cái cấp độ.
"Ta nói rồi, cảnh giới của ta, một bầy kiến cỏ như các ngươi thì làm sao có thể hiểu được?"
Nói xong lời này, Diệp Trần hướng thẳng đến ông lão Tần gia vẫy tay nắm một cái:
"Thời Không Lao Lung!" (Lồng giam thời không!)
Ầm ầm!
Không gian xung quanh lập tức lắc lư một trận!
Ngay sau đó, ông lão Tần gia kia lập tưucs phát hiện chính mình giống như bị cầm tù ở bên trong một cái không gian riêng biệt, mặc cho hắn lao tới như thế nào cũng không thể đi ra khoảng cách một mét xung quanh.
"Ngươi! Ngươi không phải người! Ngươi là ma quỷ! Là yêu quái!!"
Hai mắt của ông lão Tần gia trợn lên thật lớn, nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi nồng đậm, không thể không lớn tiếng la lên.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, đi tới trước mặt ông lão Tần gia, chậm rãi nói:
"Không! Ta không phải ma quỷ, nhưng ta so với ma quỷ còn đáng sợ hơn! Bởi vì ta là chúa tể của thế giới này, chúa tể mọi thứ!"
Nói xong lời này, bàn tay Diệp Trần nhẹ nhàng nắm lại:
"Thời Không Toái Liệt!" (Thời không vỡ vụn)
Xì xì xì ~
Thân thể của ông lão Tần gia lập tức bắt đầu nhanh chóng vặn vẹo, mỗi một cái tế bào trên người đều được chia cắt đến từng cái thời gian không gian khác nhau rồi mới nghiền nát, hóa thành nguyên tử cơ bản nhất...
P/S: Ta thích nào....chương 2.