Sau khi Diệp Trần hiển lộ ra thực lực, mấy người Vân Thiên Thanh đã được chứng kiến trước đó cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, mà cao thủ của bốn đại tông môn khác thì tất cả đều thi nhau lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
"Không cần lãng phí thời gian nữa, các ngươi cùng lên đi!"
Sau khi Diệp Trần dùng một kiếm chém Hạ Hầu trưởng lão, cười lên một tiếng điên cuồng, vung Tử Quỳnh kiếm trong tay lên, trực tiếp hướng mấy người Vân Thiên Thanh lao tới.
"Đến hay lắm! Bày trận!"
Vân Thiên Thanh hét lớn một tiếng, tính cả bốn đại trưởng lão cùng lúc xuất thủ, lần nữa thi triển ra Ngụ Độc đại trận.
Sưu sưu sưu!
Năm con độc thú khôi lỗi, trong nháy mắt bao vây quanh Diệp Trần.
Rầm rầm rầm!
Ngũ độc đại trận này hoàn toàn chính xác không tầm thường, dưới sự phối hợp của năm người, lần nữa vây khốn Diệp Trần vào trong đại trận.
Diệp Trần tuy rằng thành thạo điêu luyện, thế nhưng độc thú khôi lỗi này có phòng ngự thật sự là rất cao, nếu hắn không sử dụng át chủ bài, nhất thời nửa khắc căn bản không có cách nào thoát khỏi sự quấy nhiễu của năm con khôi lỗi này.
Mọi người ở xung quanh thấy cảnh này thì thi nhau âm thầm lắc đầu, biểu hiện của Diệp Trần hoàn toàn chính xác là nằm ngoài dự liệu của bọn họ, chỉ đối kháng với ngũ đại cao thủ đỉnh cấp của Dược Vương tông mà hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong, cũng đã có thực lực mười vị trí đầu trên Thiên bảng.
Tuổi trẻ như vậy mà đã có thực lực như thế, hoàn toàn chính xác được xưng tụng là kinh tài tuyệt diễm.
Đáng tiếc, lực lượng của một người cuối cùng vẫn có hạn, dù có cố gắng thế nào đi nữa chỉ sợ cũng khó mà thay đổi được kết quả.
Chúc Minh Phi cũng không thể không âm thầm lắc đầu, Chúc Tiểu Bạch và Tô Mạn cũng có vẻ mắt mười phần khó coi.
Rất rõ ràng là đã lại không có người nào xem trọng Diệp Trần có thể đánh bại ngũ đại cao thủ của Dược Vương tông.
"Khặc khặc! Tiểu tử! Coi như ngươi có thể từ trong Vạn Độc quật trốn ra tới đây thì như thế nào? Ngươi cuối cùng vẫn không phá được Ngũ Độc đại trận của chúng ta, chúng ta xem như tiêu hao cũng có thể mài chết được ngươi!"
"Ngoan ngoãn quỳ xuống đầu hàng, sau đó tự phế tu vi của mình thì có lẽ chúng ta còn có thể tha cho ngươi một mạng!"
"Không sai! Giao công pháp ngươi tu luyện ra, báo ra sư môn của ngươi có thể lưu lại một mạng cho ngươi!"
...
Mấy người Vân Thiên Thanh thi nhau kêu gào.
Bọn họ tuy rằng dùng Ngũ Độc đại trận vây khốn được Diệp Trần, thật ra thì trong lòng cũng đang kinh hãi không thôi.
Phải biết, năm người bọn họ thế nhưng là là những người mạnh nhất trong Dược Vương tông ngoại trừ Thái Thượng trưởng lão Vân Thiên Thu ra!
Năm người phối hợp với nhau cũng khó khăn lắm mới chỉ vây khốn được đối phương, hơn nữa tu vi của đối phương rõ ràng ngay cả cảnh giới Kim Đan cũng không có đạt tới.
Điều này có ý nghĩa gì?
Mang ý nghĩa công pháp tu luyện của thiếu niên Thế Tục giới này nhất định là vô cùng nghịch thiên!
Đừng nói mấy người Vân Thiên Thanh động tâm tư, ngay cả ở trong mắt cao thủ bốn đại tông môn còn lại cũng thi nhau lộ ra vẻ cực nóng.
Không nghĩ tới, Diệp Trần nghe được những lời này thì lập tức cười lạnh, "Làm sao? Lại muốn đánh chủ ý tới công pháp của ta sao? Chỉ bằng các ngươi mấy tên phế vật này cũng xứng sao?"
Cùng lúc nói xong lời này, dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên giẫm một cái, sau đó cả người phóng lên tận trời, lại đột nhiên bay lên độ cao gần ngàn mét.
"Không được! Tiểu tử này muốn chạy trốn! Mau đuổi theo!"
Một tên trưởng lão trong đó thấy thế thì lập tức phi thân đuổi theo, ba tên trưởng lão còn lại cũng không cam chịu rớt lại phía sau, gần như đồng thời cũng đuổi theo.
Duy chỉ có Vân Thiên Than mơ hồ cảm nhận được một cỗ cảm giác không ổn, thế nhưng sau khi mắt thấy bốn người khác đều đã đuổi theo, hắn tự nhiên cũng không thể rơi lại phía sau.
Tuy nhiên, sau một vài giây, ở trên trời cao chợt truyền tới một giọng nói lạnh lùng:
"Nghịch Sinh Bách Chuyển, đệ nhất chuyển!"
Oanh!
Diệp Trần đã bay lên tới không trung có độ cao mấy ngàn mét so với mặt đất, khí tức đột nhiên tăng lên gấp đôi!
Kiếm mang màu tím cũng trở nên sáng chói hơn, hướng tên đại trưởng lão Dược Vương tông dẫn đầu đuổi theo kia hung hăng chém xuống một kiếm!
"Thiên Địa Nhất Kiếm!"
"Cái gì!"
Tên đại trưởng lão kia sắc mặt lập tức thay đổi hoàn toàn, làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Trần vốn đã không có sức đánh lại vậy mà có thể đột nhiên bộc phát ra thực lực cường đại đến như vậy!
Tuy nhiên, sau khi hắn kịp phản ứng lại, muốn tránh né cũng đã không kịp nữa rồi!
"Không!"
Tử Quỳnh kiếm chém xuống tới, vậy mà rõ ràng chỉ một kiếm đã chém con Ngô Công khôi lỗi kia thành hai nửa!
Hơn nữa thế đi không giảm, tính cả tên đại trưởng lão kia cũng trong nháy mắt chém nổ tung thành thịt vụn.
Công phá của Dược Vương tông, sức chiến đấu của bản thân không mạnh, tất cả đều dựa vào Khôi Lỗi thuật và Ngũ Độc trận pháp, lúc này mới có thể gắt gao vây khốn Diệp Trần.
Bây giờ trong năm người một người đã chết, mà thực lực của Diệp Trần lại tăng vọt gấp đôi!
Cứ kéo dài tình huống như thế, xu thế năm người vây công lập tức không còn sót lại chút nào.
Ba tên trưởng lão ở phía sau theo tới, nhìn thấy đồng bạn của mình bị một kiếm của Diệp Trần giết chết, tất cả ngay lập tức đều hoảng hốt.
"Mau lui lại!"
Ba người rống lớn một tiếng, liền muốn quay người chạy trốn, tuy nhiên Diệp Trần há lại sẽ cho bọn hắn cơ hội?
Rầm rầm rầm!
Trực tiếp lại là chém xuống liên tiếp ba kiếm!
Phối hợp thêm thân pháp nhanh như sét đánh không kịp bưng tai lại có Không Gian Pháp Tắc quỷ dị khó lường.
Bành bành bành!
Năm người đơn đả độc đấu, còn lâu mới là đối thủ của Diệp Trần, gần như không có bất kỳ chút sức phản kháng nào, đã bị Diệp Trần giết chết toàn bộ một cách dễ dàng.
Đám người Dược Vương tông ở phía dưới cùng cao thủ của bốn đại tông môn và hai huynh đệ Chúc Minh Phi sớm đã nhìn thấy mà trở nên hoàn toàn choáng váng.
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, trước đó Diệp Trần đang ngang bằng dần dàn trở về thế yếu hơn, vậy mà trong nháy mắt đã hoàn thành đại nghịch chuyển kinh thiên!
Hơn nữa, vẫn là ở ngay trước mặt Vân Thiên Thu và tông chủ của bốn đại tông môn khác, một lần hành động giết chết bốn đại trưởng lão!
Hóa ra, Diệp Trần vừa rồi đột nhiên thoát khỏi vòng vây nhìn như muốn chạy trốn nhưng chẳng qua chỉ là một chiêu lấy lui làm tiến, dụ địch đuổi theo cuối cùng thừa dịp bất ngờ một lần hành động giết chết bốn tên đại trưởng lão!
Thậm chí ngay cả cường giả ở Thiên bảng như Vân Thiên Thu cũng đều không kịp phản ứng, hoàn toàn không kịp thời ứng cứu, bốn đại trưởng lão đã phải đi chầu ông vải.
"Ngươi cũng nạp mạng đi đi!"
Sau khi Diệp Trần dụ bốn bốn đại trưởng lão rồi giết sạch cả bốn ngay lập tức lại thuận thế hướng về phía Vân Thiên Thanh người chạy đến cuối cùng, đánh giết tới!
Vân Thiên Thanh ngay lập tức bị dọa cho suýt chút nữa phải đi tiểu, lập tức nhanh chóng lùi lại, đồng thời hướng về phía Vân Thiên Thu ở phía dưới hô to, "Thái Thượng trưởng lão nhanh cứu mạng a!"
Oanh!
Kiếm mang sáng chói hung hăng rơi xuống một lần nữa!
Sắc mặt của Vân Thiên Thanh trong nháy mắt trở nên trắng bệch vô cùng.
"Đi!"
Ở dưới sự điều khiển toàn lực của Vân Thiên Thanh, con Cự Xà khôi lỗi của hắn việc nghĩa chẳng từ nan ngăn cản.
Đáng tiếc,
Ở trước mắt kiếm mang sáng chói kia, Cự Xà khôi lỗi kia lại trở nên yếu đuối như thế.
Gần giống như là dao phay cắt dưa hấu, cả thân thể của nó bị chém thành hai đoạn!
"Chết đi!"
Kiếm mang trước đó thế đi vẫn không giảm, Diệp Trần sau đó lại tặng kèm thêm một kiếm nữa!
Ầm ầm!
Sắc mặt của Vân Thiên Thanh lập tức không còn một chút máu, một mặt tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một giọng nói gài nua đột nhiên vang lên, "Tiểu tử! Đừng vội ngang ngược!"
Ầm!
Phía dưới vậy mà lại xuất hiện một đạo đao mang màu xanh không kém cỏi chút nào, cùng với kiếm mang kinh thiên của Diệp Trần hung hăng va chạm vào nhau.
Hóa ra lại là Vân Thiên Thu, cuối cùng ở thời khắc mấu chốt đã kịp thời chạy tới.
Ầm ầm!
Đao mang và kiếm mang đụng vào một chỗ, không gian xung quanh dường như muốn nổ tung lên, giống như ngay cả thời không cũng bị luồng sức mạnh mạnh mẽ này làm cho vặn vẹo.
Vân Thiên Thanh thấy thế thì lập tức cuồng hỉ không thôi.
Tuy nhiên, không đợi hắn hoàn toàn cao hứng trở lại, bên tai chợt truyền đến một giọng nói lãnh lẽo thấu tận xương, "Người mà Diệp Cuồng Tiên ta muốn giết thì ai cũng không cứu được!"
"Hư Không Thần Quyền!"
Oanh!
Vân Thiên Thanh vừa mới nghe nói như vậy thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái quyền ảnh to lớn màu vàng kim, khóe miệng của hắn vừa mới lộ ra nụ cười tươi trong nháy mắt cứng đờ lại tại chỗ.
P/S: Ta thích nào chương thứ 8 nha.....