Ngày thứ hai, đoàn người du lịch lên chiếc tàu phá băng chạy bằng hạt nhân và bắt đầu đi về phía Bắc Cực
Dựa theo kế hoạch du lịch của đoàn thì từ Mạc Man Tư Khắc đến Bắc Cực, rồi trở về địa điểm xuất phát để quay về, tổng cộng có lộ trình khoảng mười ngày.
Diệp Trần nhìn qua bản đồ trước đó, trên đường sẽ đi ngang qua gần đảo Lang Vương.
Tuy nhiên đảo Lang Vương này được cho là nằm trên một tảng băng trôi khổng lồ, người bình thường căn bản là không đi lên hòn đảo này.
...
Chớp mắt một cái, thời gian đã trôi qua được ba bốn ngày, lúc này cách Bắc Cực chỉ còn khoảng ngàn dặm, nhiệt độ không khí xung quanh đang giảm xuống nhanh chóng, nơi xa còn có thể nhìn thấy được ánh sáng rực rỡ của Bắc Cực.
Tàu phá băng chạy bằng hạt nhân đã có rất ít người đi ra ngoài, tuy nhiên vào lúc này ở trong một chỗ vắng vẻ không đáng chú ý thì lại có hai thân ảnh.
Tiết Mộng Kỳ trong trong ngoài ngoài mặc tới hẳn ba cái áo lông, bao bọc chính mình cực kỳ chặt chẽ, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có một khuôn mặt nhỏ đỏ bừng là lộ ở bên ngoài, đang run run núi:
"Diệp tiên sinh, ngài đang nhìn tảng băng trôi kia sao? Ta vừa nghe một người gốc Tô quốc nói, trên tảng băng trôi kia có một hòn tiên đảo, các vị thần tiên của Tô quốc bọn họ sống ở trên đó, ngài nói nghe có buồn cười không?"
Tiết Mộng Kỳ thấy Diệp Trần mặc một thân quần áo mỏng, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tảng băng trôi đồ sộ kia, nhịn không được mà mở miệng cười nói.
Diệp Trần mỉm cười, không nói nhiều, từ một loại góc độ nào đó tới mà nói, người Tô quốc kia cũng không có nói sai, bởi vì đảo nhỏ phía trên tảng băng trôi kia chính là đảo Lang Vương.
Mà Lang Vương Khoa Lạc Phu thì đang ở trên đảo Lang Vương, hoàn toàn chính xác là có thể coi đã từng là thần thủ hộ của Tô quốc.
Tiết Mộng Kỳ lại nói tiếp:
"Tuy nhiên nói đi thì cũng phải nói lại, tảng băng trôi này cách chúng ta ít nhất cũng có tới mấy trăm dặm đi, chúng ta thế mà còn có thể thấy rõ rõ ràng ràng, vậy nó đến cùng là lớn bao nhiêu a!"
"Nếu như không phải ở xung quanh có quá nhiều tảng băng trôi, thuyền không có cách nào tới gần thì ta thực sự muốn đi qua để nhìn xem một chút!"
Diệp Trần khẽ thở dài một cái, nói:
"Có lẽ không còn bao lâu nữa thì tảng băng trôi này sẽ không còn tồn tại!"
Tiết Mộng Kỳ nghe được điều này thì ngạy lập tức đôi mắt đẹp trừng lên một cái, "Lời này của ngài là có ý gì?"
Diệp Trần đang muốn mở miệng thì lông mày bỗng nhiên nhíu lại một cái, "Không tốt! Mấy người Ngụy Vô Cực hình như đang gặp rắc rối!"
Hôm đó, lúc tách với mấy người Ngụy Vô Cực ra, Diệp Trần lưu lại một đạo tinh thần ấn ký ở trên người bọn hắn, dễ dàng nắm giữ hành tung của mấy người bọn họ.
Mà ngay vừa rồi hắn bỗng nhiên cảm nhận được một chút tinh thần ba động mạnh liệt, chắc là mấy người Ngụy Vô Cực gặp phải nguy hiểm!
"Thôi, tốt xấu cũng đều là người Hoa Hạ, cũng không thể thấy chết mà không cứu!"
Sau khi tự mình lẩm bẩm một câu, Diệp Trần vọt thẳng tới bên cạnh Tiết Mộng Kỳ khoát tay áo, "Ta còn có việc phải làm, chúng ta từ biệt đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần không đợi Tiết Mộng Kỳ trả lời mà trực tiếp tung người nhảy lên, cả người đã bay ra ngoài lan can con tàu rồi mới nhanh chóng rơi xuống.
"Diệp tiên sinh!"
Tiết Mộng Kỳ lập tức giật nảy cả mình, ngay lập tức chạy nào tới lan can trước mặt, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy, Diệp Trần giống như một cái lông chim, rơi vào phía trên mặt biển phía dưới, thậm chí trên mặt biển còn không xuất hiện một chút gợn sóng nào!
Hơn nữa, Diệp Trần cũng không có dừng lại ở trên mặt biển, thân thể hơi chao đảo một cái, người đã lao ra ngoài hơn trăm mét.
Tiết Mộng Kỳ cực kỳ sợ hãi thán phục, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy thất lạc một lúc, hoàn toàn không kịp phản ứng lại thì Diệp Trần cũng đã rời cô ta mà đi.
Mà đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên ở trong óc Tiết Mộng Kỳ, "Tiết Mộng Kỳ, lần này đa tại cô, sau này nếu như cô gặp phải rắc rối gì, có thể đi tập đoàn Tô Diệp ở Vân Châu!"
Tiết Mộng Kỳ nghe được giọng nói này thì lập tức mừng rỡ không thôi, tuy nhiên ngay sau đó thì lại rất thất lạc.
"Ai! Hôm nay từ biệt cũng không biết lần gặp mặt sau là lúc nào a!"
Tiết Mộng Kỳ nhìn qua thân ảnh Diệp Trần càng đi càng xa, cảm khái một lát, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức thân thể mềm mại chấn động một cái, ngay sau đó lấy bút vẽ và bàn vẽ mang theo bên người ra ngoài, rồi mới ghé vào trên lan can bất chấp giá lạnh bắt đầu vẽ rất nhanh.
Kỹ thuật vẽ của Tiết Mộng Kỳ thực sự rất cao, chỉ chốc lát công phu, phía trên bàn vẽ đát xuất hiện một hình vẽ giống y như thật, thân ảnh của một thiếu niên tiêu sái ở bên trên đại dương băng rộng lớn, bước trên những tảng băng trôi, hướng về phía Bắc chạy như điên...
Chờ khi Tiết Mộng Kỳ một mực vẽ tới hoàn thành bức tranh thì vào lúc này Diệp Trần sớm đã chìm ngập ở vùng cực quang xa xôi.
Tiết Mộng Kỳ nhìn qua bức tranh trước mắt này, từ khi học vẽ tới nay, thì đây chính là một lần sáng tác sinh động nhất, lập tức vui không kể xiết, tuy nhiên ngay sau đó, không hiểu sao lại thở dài một hơi.
...
Đảo Lang Vương, có bán kính hơn mười dặm, tuy rằng không tính là quá lớn, nhưng cũng không phải là quá nhỏ.
Hòn đảo này thậm chí còn có nhiều sông băng, không chỉ rất gập ghềnh, các sông băng kia còn giống như một con dao găm khổng lồ và sắc bén, ngay cả những người lính đặc chủng siêu cấp một khi tiến vào loại địa phương này thì cũng chỉ có cửu tử nhất sinh, căn bản không có khả năng tiến vào dải đất trung tâm.
Mà lúc này, ở phía tây bắc của hòn đảo, trong một băng cốc, "Ngụy Vô Cực! Nói ra chỗ ở của Diệp Cuồng Tiên, bằng không nơi này hôm nay sẽ là nơi chôn thân của chính các ngươi!"
Người nói chuyện là một người đàn ông da trắng đầu đầy tóc vàng, cầm trong tay một búa to lớn màu bạc, chẳng những đứng lơ lửng giữa không trung, toàn thân trên dưới lại bị từng đạo lôi điện nhỏ xíu bao phủ giống như lôi thần hàng thế.
Mà ở phía bên kia của băng cốc, còn có một người phụ nữ da trắng dáng người cao gầy, mũi chận nhẹ nhàng rơi vào phía trên đỉnh của một sông băng, mặc cho gió lạnh ở xung quanh rít gào nhưng lại đứng vững vàng như một ngọn núi.
Cùng lúc đó, còn có mười mấy người vây xem ở trên các sông băng phía xa xa, khí thế của mỗi người đều cực kỳ mạnh mẽ, hiển nhiên đều không phải hạng người bình thường.
Triệu Vô Cực ngẩng đầu nhìn người đàn ông da trắng ở phía trên cười lạnh, "Lôi Thần Trụ Tư, Bạo Phong thần An Na của Siêu Năng cục Mỹ quốc! Quả nhiên là danh bất hư truyền! Đáng tiếc a, các ngươi còn xa xa không đủ tư cách để khiêu chiến Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh không đến, các ngươi hẳn là nên cảm thấy may mắn, bằng không các ngươi còn có mạng để mà nói chuyện sao?"
Hóa ra, hai người trước mắt này, theo thứ tự xếp hạng thứ nhất và thứ tư, Lôi Thần Trụ Tư và Phong Bạo thần An Na của Siêu Năng cục Mỹ quốc.
Lôi Thần Trụ Tư có năng lực điều khiển lôi điện, cùng với Bí Ngân Chùy được Siêu Năng cục Mỹ quốc chế tạo riêng cho, được công nhận là cao thủ tiên nhân cấp một.
Còn về Phong Bạo thần An Na thì có năng lực điều khiển gió bão, thực lực tuy rằng yếu hơn rất nhiều so với Trụ Tư, thế nhưng tốc độ lại rất nhanh, ở bên trong Thần Cảnh cũng coi là người nổi bật.
Dưới sự so sánh đó, mấy người Triệu Vô Cực ở bên trong hàng ngũ Thần Cảnh cũng chỉ có thể coi như có trình độ trung bình thì làm sao có thể là đối thủ của hai người này? Nếu như mục tiêu của đối phương không phải là bọn họ thì vào lúc này sớm đã giết chết bọn họ.
Nói đến, mấy người Triệu Vô Cực cũng rất buồn bực, bọn họ tự biết thực lực mình quá yếu, cho nên lúc bước vào đảo Lang Vương, họ cố tình đi đến một địa điểm xa xôi nhất ở góc tây bắc của hòn đảo, thế nhưng lại không ngờ tới, vừa mới trèo lên đảo thì đã bị bại lộ hành tung.
Chẳng những hai vị Chủ Thần của Siêu Năng cục Mỹ quốc tới, ngay cả những thế lực phe khác, toàn bộ cũng bị hấp dẫn tới đây.
P/S: Ta thích nào.....chương tiếp thì đợi khoảng 9 giờ tối mình về dịch nhé, Chương 4