Lâm Cương lập tức biến sắc, giọng điệu đã có chút bất thiện, "Điền Nhất công tử còn có điều kiện gì?"
Sơn Bản Điền Nhất khặc khặc cười một tiếng, nói:
"Ta nhớ được ở trong hiệp ước hai nhà chúng ta còn có một cái hôn ước!"
Lâm Cương nghe được điều này, hai mắt lập tức hơi sáng lên, "Ý của Điền Nhất công tử là, Hạo Nhiên nhà chúng ta..."
"Xùy ~~ "
Sơn Bản Điền Nhất lập tức trực tiếp cười nhạo, "Nghĩ đi đâu vậy? Một tên phế vật không có nội kình! Còn muốn cưới em gái của ta sao? Ngươi thật đúng là mơ tưởng hão huyền a!"
Mọi người của Sơn Bản gia tộc, lập tức cũng đi theo cười một trận.
Lâm Cương và Lâm Hạo Nhiên bị mấy người Sơn Bản Điền Nhất chế giễu một trận, vẻ mặt lập tức thi nhau đỏ lên, nét mặt của những người Lâm gia cũng hiện đầy vẻ giận dữ, thế nhưng người ở dưới mái hiên cũng không thể không cúi đầu, lúc này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn a.
"Vậy lời kia vừa rồi của ngươi, đến cùng là có ý gì?"
Lâm Cương cố nén tức giận hỏi.
Đôi mắt của Sơn Bản Điền Nhất lập tức không kiêng kỵ chút nào đánh giá trên thân thể mềm mại uyển chuyển của hai người Lâm Nhược Nhiên và Lâm Tiêu Tiêu một phen, rời nở ra nụ cười tà nói:
"Ta xem hai người các cô dáng dấp cũng tạm được, không bằng chọn một người ra làm vợ ta đi!"
Lâm Nhược Nhiên và Lâm Tiêu Tiêu nghe được điều này, lập tức cùng nhau biến sắc.
Lâm Nhược Nhiên một mặt tức giận nói:
"Sơn Bản Điền Nhất, nếu như ta không có nhớ nhầm, ngươi đã có vợ rồi đi!"
Không nghĩ tới, Sơn Bản Điền Nhất nghe được điều này, không có một chút xấu hổ nào, tiếp tục nở ra nụ cười ta nói:
"Cô nói không sai! Cho nên hai người các cô, nếu ai gả cho ta mà nói cũng chỉ có thể làm vợ nhỏ của ta mà không có danh phận gì đi! Kiệt kiệt kiệt!"
Sau khi Sơn Bản Điền Nhất nói xong lời này, lập tức đắc ý cười như điên, mọi người còn lại của Sơn Bản gia tộc cũng thi nhau cười vang.
Lâm Tiêu Tiêu tức giận đến không chịu được, trực tiếp mắng to, "Ngươi cái loại khốn kiếp vô liêm sỉ! Cho dù ta có chết cũng không có gả cho cái loại bại hoại như ngươi!"
Sơn Bản Điền Nhất không những không giận mà còn lấy làm mừng, hai mắt lần nữa đánh giá trên người của Lâm Tiêu Tiêu một phen, trong đôi mắt nổi lên vẻ dâm đãng nói:
"Rất tốt! Bản công tử thích ngươi loại tiểu nha đầu nụ hoa chớm nở này, như vậy mới kích thích hơn a! Kiệt kiệt kiệt!"
Sơn Bản Điền Nhất vừa nói ra lời này xong, đột nhiên có một giọng nói bình thản bên trong lộ ra hàn ý vang lên ở trong đại sảnh, "Thu hồi lời ngươi vừa mới nói, quỳ xuống nói lời xin lỗi! Bằng không, chết!"
Giọng nói này, nói là lời nói tiêu chuẩn của Đảo quốc, cho nên người của Sơn Bản gia tộc nghe đều có thể hiểu được.
Mọi người nghe được điều này, tất cả lập tức đều sững sờ, sau đó thi nhau theo thanh âm nhìn lại.
Chỉ thấy người nói chuyện là một tên thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi, mặc quần áo thoải mái, tuy rằng dung mạo coi như tuấn lãng thế nhưng trong đám người cũng không bát mắt mấy, hơn nữa trước đó vẫn đứng ở phía sau, cho nên gần như không có ai chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Nghe được Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng, Lâm Cương lập tức lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, đồng thời ở trong lòng lầm hô:
"Không ổn! Chuyện này hỏng rồi!"
Với sự hiểu biết của hắn về Diệp Trần hắn chắc chắn chỉ cần Diệp Trần nhúng tay vào, e rằng chuyện xảy ra là không thể ngăn cản!
Mà sau khi Sơn Bản Điền Nhất nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức sầm mặt lại, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, lạnh lùng nói:
"Tiểu tử, ngươi vừa rồi nói chuyện với ta sao?"
Lâm Cương ở một bên lập tức cuống lên, vội vàng tiến lên phía trước nói:
"Điền Nhất công tử! Đây là một cái hiểu lầm! Liên quan tới chuyện hôn ước, sau này chúng ta bàn lại, ngài thấy thế nào?"
Sở dĩ Lâm Cương vội vã đứng ra, chính là sợ Diệp Trần một lời không hợp giết Sơn Bản Điền Nhất đi, vậy đến lúc đó đại kế Lâm gia bọn họ chuyển rời ra nước ngoài, chỉ sợ hoàn toàn hoàn toàn ngâm vào nước nóng.
Đáng tiếc, hành vi lần này của hắn, rơi vào trong mắt của Sơn Bản Điền Nhất, thì tưởng rằng đang cầu tình thay Diệp Trần, thế là hừ lạnh một tiếng nói:
"Lâm tiên sinh, tiểu bối nhà các ngươi thực sự rất vô lễ! Ta xem ở thể diện của ngươi, chỉ cần hắn ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu hướng bản công tử nói xin lỗi, chuyện này ta có thể coi là chuyện cũ bỏ qua! Bằng không..."
Sơn Bản Điền Nhất còn chưa nói xong, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên "Muốn chết!"
Mà ngay lúc giọng nói này vang lên, mọi người thấy được cảnh tượng vô cùng quỷ dị!
Chỉ thấy, Sơn Bản Điền Nhất trước đó một giây còn đang tinh tướng củ khoai nướng không ai bì nổi, không biết vì sao bỗng nhiên như bị cái gì quất trúng, cả ngươi thế mà bay lên!
Hơn nữa như là một con quay hình người xoay tròn nhanh chóng, trong nháy mắt cũng đã ở trên không trung xoay tròn mười mấy vòng, rồi mới trực tiếp ngã ra đằng sau hơn mười mét, sau đó lại liên tục lộn nhảy bảy tám mét mới cắm đầu xuyên thủng vào màn hình ti vi tinh thể lỏng mà dừng lại!
Thậm chí, thân thể cả người Sơn Bản Điền Nhất, trong quá trình lộn nhào ở mặt đất, đá cẩm thạch thuần túy chế tạo làm gạch lát sàn nhà thế mà đều vỡ nát một mảnh, tạo thành một cái hố sâu thật dài!
Cuối cùng đợi thân hình Sơn Bản Điều Nhất trở nên bất động, mọi người vội vàng tiến lên xem xét thì ngay lập tức kinh ngạc đến ngây người, chỉ thấy Sơn Bản Điền Nhất lúc này, cả người đã trở nên méo mó, đầu và thân thể đều sớm đã biến dạng..
"A!!!!"
Sau khi trải qua yên tĩnh một lát, toàn bộ trong đại sảnh lập tức phát ra từng tiếng kêu thê hoảng sợ tới chói tai.
"Ọe ~ "
Có mấy người đứng ở gần đó, nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Sơn Bản Điền NHất, càng là không nhịn được mà nằm rạp xuống mặt đất để nôn mửa liên tục.
"Điền Nhất!"
Sơn Bản Cao Viễn lập tức hét lớn một tiếng, bước nhanh lao tới, thế nhưng chờ khi thấy tình cảnh bi thảm của con trai mình, suýt chút nữa thì ngất luôn tại chỗ.
Lâm Cương thì trực tiếp đặt mông té ngồi ở trên mặt đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói:
"Thôi xong rồi! Xong rồi!"
Lâm Hạo Nhiên nhớ tới trước đó, ánh mắt của chính mình nhìn về phía Diệp Trần, lập tức kinh sợ toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng lo sợ một trận.
"Cài này...còn là lực lượng của người sao?"
Mà Tỉnh Thượng Hòa Ngạn ngồi ở chủ vị ở đằng sau, khi thấy cảnh này cũng đột nhiên đứng dậy, một mặt vẻ chấn kinh, "Ngươi lại là tông sư của Hoa Hạ quốc! Hoa Họa quốc khi nào đi ra người tông sư tuổi trẻ như thế? Có dám xưng tên không?"
Diệp Trần thuận tay một bàn tay tán chết Sơn Bản Điền Nhất, giống như là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, đúc tay vào trong túi quần một lần nữa, thản nhiên nói:
"Bằng ngươi còn chưa xứng biết tên của ta!"
Tỉnh Thượng Hòa Ngạn nghe được điều này thì lập tức giận dữ, "Ngông cuồng!"
Tuy biểu hiện vừa rồi của Diệp Trần hoàn toàn chính xác đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn, thế nhưng theo như suy nghĩ của Tỉnh Thượng Hòa Ngạn thì đối phương chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, coi như là tông sư Hóa Kình thì tu vi lại có thể cao hơn được bao nhiêu? Mà chính mình thế nhưng sớm đã bước cào cảnh giới đó được mười năm rồi!
Đúng vào lúc này, bảo vệ và cận vệ của Sơn Bản gia ở bên ngoài nghe được ở trong đại sảnh có động tĩnh cũng thi nhau mang theo vũ khí lao vào, thậm chí có người còn ôm cả súng tiểu liên tới!
"Giết hắn! Không tiếc bất cứ giá nào giết chết hắn cho ta!"
Sơn Bản Cao Viễn lúc này cũng đã từ nỗi đau mất con mà phản ứng lại, lập tức chỉ vào Diệp Trần, gào thét nói với những thủ hạ đang xông tới kia.
Cộc cộc cộc!
Mọi người nhận được mệnh lệnh của gia chủ, lập tức thi nhau nhấn cò súng, đạn như mưa trút nước lập tức hướng vào Diệp Trần đang ở giữa đại sảnh bắn tới!
P/S: Chương tám nha -- Ta thích nào