“Chị Thanh Hà, em cảm thấy lời vừa rồi của chị quá nặng lời, anh Thần không phải loại người đó.’
Lam Tầm đuổi theo Triệu Thanh Hà, cũng cảm thấy vừa rồi Triệu Thanh Hà có hơi quá đáng, quá tuyệt tình, dọa cả cô ta, khiến cô ta cảm thấy có hơi xa lạ.
“Nặng lời ư? Tầm, em còn nhỏ, em không hiểu.”
Triệu Thanh Hà lau nước mắt, khẽ nói: “Thứ mà anh ấy gánh vác đã quá nhiều, chị không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy, kéo chân anh ấy.”
Lam Tầm chợt sững sờ, có chút không hiểu, nghi hoặc nói: “Chị Thanh Hà, chị tại sao không nói rõ? Hai người yêu nhau như thế, có hiểu lầm gì không thể nói rõ được chứ?”
Triệu Thanh Hà lắc đầu: “Em không hiểu.”
Cô siết chặt nắm đấm, móng tay đều ghim vào trong lòng bàn tay, không ai phát hiện ở khe ngón tay của cô đã chảy máu.
Người đàn ông của cô đã gánh vác quá nhiều thứ.
Cô sớm đã đoán được thân phận thật sự của Vương Bác Thần, chỉ là luôn giả bộ, là không muốn tăng thêm gánh nặng cho Vương Bác Thần.
Cô đâu có ngốc, lần tổ chức đám cưới có nhiều người tới như thế, ngay cả những người trong giới quyền lực nước R cũng tới.
Đó không phải là vinh dự của một thế thân có thể có.
Về sau lại thông qua thái độ của đám người Tư Lam và Canh Phong, cô đã đoán ra Vương Bác Thần là thần chủ, nhưng cô luôn không vạch rõ, thậm chí đang giả ngốc.
Trước đây cô luôn không hiểu, không biết tại sao Vương Bác Thần muốn che giấu thân phận, anh đã là thần chủ rồi, còn có kiêng kỵ gì nữa?
Khoảng thời gian trước, lão soái tìm cô, chỉ nói Vương Bác Thần rất khổ. Có quá nhiều thứ phải gánh vác, kẻ địch phải đối mặt quá mức mạnh mẽ, hy vọng cô có thể hiểu cho Vương Bác Thần, hy vọng cô có thể thay Vương Bác Thần chăm lo cho gia đình, giải quyết chuyện của nhà họ Vương.
Từ từ, cô đã hiểu.
Mẹ của Vương Bác Thần tới bây giờ không có tin tức, kết hợp với những lời đó của lão soái, cô đoán được chắc chắn là còn có một thế lực cực kỳ mạnh, vậy nên Vương Bác Thần luôn che giấu thân phận.
Những lời vừa rồi cố ý nói thế, là vì để Vương Bác Thần không có lo lắng trước sau nữa.
Cô biết, với tính cách của Vương Bác Thần chắc chắn không buông được gia đình.
Vậy nên cô chỉ có thể dùng cách như này kích thích Vương Bác Thần, khiến Vương Bác Thần chết tâm với cô, chỉ có như thế Vương Bác Thần mới có thể chuyên tâm đi làm những chuyện đó.
Tuy cô không phải rất rõ Vương Bác Thần phải đối mặt với cái gì.
Nhưng cô biết chắc chắn là đối thủ rất mạnh.
Nhưng những lời này cô không thể nói với Lam Tầm, cũng không thể nói với Vương Bác Thần, nếu không Vương Bác Thần sẽ càng thêm lo lắng.
Thôi vậy, để anh hiểu lầm cô đi.
Anh quá khổ rồi, cô là vợ của anh, cũng nên giúp anh chịu đựng một vài thứ.
Cho dù anh hận cô, cũng không sao cả.
“Chị Thanh Hà, chị có phải có chuyện gì giấu em hay không.”
Lam Tầm nhíu mày nói.
“Đừng nghĩ quá nhiều, chị là một người như thế, cũng không có hiểu lầm hay không hiểu lầm gì cả.”
Triệu Thanh Hà lên xe, không nói nhiều nữa.
Lam Tầm cũng không tiện hỏi nhiều.
Đợi sau khi Trần Tiểu Băng tới, ba người lái xe rời đi, Trần Tiểu Băng muốn khuyên Triệu Thanh Hà, nhưng lời tới miệng cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Tuy khoảng thời gian này kết thành bạn thân với Triệu Thanh Hà, nhưng có chuyện, cô ta cũng không có quyền hỏi.
Ở một bên khác.
Trái tim của Vương Bác Thần đau như nứt ra, giống như bị cả thế giới vứt bỏ.
Anh ngàn vạn lần không ngờ những lời vừa rồi lại nói ra miệng của Triệu Thanh Hà.
Anh không tin Thanh Hà của anh lại tuyệt tình như thế, nhưng sự thật là như vậy.
Thanh Hà của anh không cần anh nữa.
Vương Bác Thần cười chua xót.
Quả nhiên sự ra đời của anh là một bi kịch, là một trò cười.
Mẹ bị người ta thiết kế, sinh ra vật thí nghiệm như anh, lại bị anh liên lụy tới nay không rõ sống chết, chịu mọi khổ sở.
Bây giờ người con gái anh yêu sâu đậm cũng không cần anh nữa.
Trời đất rộng lớn, trong nhất thời anh lại không tìm được chỗ dung thân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!