Trong nháy mắt, bốn vị Võ Hoàng đã giết tới trước mặt Vương Bác Thần.
“Anh Thần cẩn thận.”
Bao Chức thấy mà hết hồn, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
Tim của Ninh Danh cũng vọt lên cổ họng, bốn vị cung phụng Võ Hoàng của nhà họ Lâm, thực lực đều mạnh hơn anh, ít nhất đều là Võ Hoàng tam tinh!
Đây chính là thực lực của nhà họ Lâm!
Bốn cung phụng Võ Hoàng tùy tiện đi ra, người yếu nhất đều là Võ Hoàng tam tinh!
Tuy nhà họ Cổ cũng là một trong bảy đại thế gia, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với nhà họ Lâm!
“Quá chậm!”
Thấy bốn người đã tới trước mặt, bóng dáng của Vương Bác Thần lại xẹt qua trong nháy mắt, sau đó bèn xuất hiện ở đằng sau hai Võ Hoàng tam tinh, tung ra hai quyền, hai Võ Hoàng tam tinh này chỉ cảm nhận được cả người lạnh toát, trái tim chợt lạnh đi, lập tức mất đi tri giác.
Bụp bụp!
Hai thi thể ngã ra đất, hai Võ Hoàng tứ tinh còn lại lao hụt, trong lòng dấy lên nguy cơ, nhanh chóng lùi lại.
Nhưng đã muộn rồi.
Hai người bọn họ quả thật không yếu, là Võ Hoàng tứ tinh, nhìn bất cứ phương nào cũng là tồn tại cấp bá chủ.
Cho dù là ở trong bảy đại thế gia, cũng là tồn tại trong hàng ngũ cường giả.
Nhưng đáng tiếc, người mà bọn họ gặp được là Vương Bác Thần!
Lúc này Vương Bác Thần có ma tính lớn hơn thần tính!
Một Vương Bác Thần bị cổ tộc ẩn thế ép tới điên rồi!
“Chết đi!”
Bụp bụp!
Vương Bác Thần tung ra một chưởng, lại là tụ khí thành ảnh, lần này bàn tay đó lại biến thành một thanh phong đao màu trắng!
Hai người bọn họ vừa phản ứng lại thì cảm nhận được cổ lạnh toát, có thứ gì đó hình như sắp phun ra.
Sau đó, hai cái đầu rơi xuống dưới chân Lâm Chấn.
“Vương Bác Thần, cậu đang ép nhà họ Lâm chúng tôi giết cậu ư?”
Lâm Chấn còn chưa lên tiếng, Hồ Đông Minh đanh giọng quát.
“Ông là con chó già ở đâu chui ra, sủa lung tung cái gì? Sợ tôi không giết ông sao?”
Vương Bác Thần cười âm trầm, anh của lúc này giống như biến thành một người khác, lãnh huyết, tàn độc!
Anh nhìn Lâm Chấn, mỉa mai nói: “Lâm Chấn, thoái hôn được chưa?”
Lâm Chấn mới phản ứng lại từ trong cơn chấn động kịch liệt, ông ta không ngờ bốn cung phụng Võ Hoàng của nhà mình lại không chặn được một chiêu của Vương Bác Thần, trong nháy mắt thì bị chém chết!
Vật thí nghiệm như anh đã trưởng thành tới mức này sao?
Đây là hiệu quả của thần huyết nhà họ Vương sao?
Chẳng trách các đại nhân lại coi trọng thần huyết như vậy!
Nhưng bây giờ Vương Bác Thần đã giết tới cửa rồi, ông ta phải làm sao?
Nếu sử dụng lực lượng ẩn của nhà họ Lâm chắc chắn có thể đối phó Vương Bác Thần.
Nhưng như thế thì làm trái ý của các đại nhân.
Một khi phá hỏng kế hoạch của các đại nhân, vậy cả nhà họ Lâm cũng sẽ bị tiêu diệt, Lâm Chấn ông ta cũng sẽ cầu sống không được cầu chết không chết!
Nhưng con trai của ông ta đã bị Vương Bác Thần giết rồi!
“Vương Bác Thần, cậu là tự tìm đường diệt vong! Cậu lẽ nào không để ý vợ con của cậu sao? Lẽ nào...”
Lời của Hồ Đông Minh còn chưa nói xong thì bị Vương Bác Thần cách không tát một cái đánh bay, đánh cho Hồ Đông Minh cổ quay ba vòng.
“Người dám uy hiếp tôi đã chết hết.”
Vương Bác Thần tiếp tục nhìn Lâm Chấn: “Tôi hỏi ông lần cuối cùng, thoái hôn được chưa?”
Lâm Chấn cả người chấn động, bị lời của Vương Bác Thần sực tỉnh.
Vương Bác Thần thật sự tới thoái hôn sao?
Anh có phải biết gì không?
Bây giờ, Vương Bác Thần hình như có ý bất cần, lẽ nào cậu ta muốn trước khi chết kéo đệm lưng sao?
Lâm Chấn nghiến răng, ông ta cuối cùng cũng hiểu Vương Bác Thần tại sao lại đột nhiên không màng tới phương châm cân bằng của Hàn Đỉnh, trở nên kích vào.
Chắc chắn là Vương Bác Thần biết được chút gì đó ở bên phía nhà họ Cổ, cho nên mới định cá chết lưới rách.
Tên điên này!
Cậu ta là muốn kéo đệm lưng!