Không lâu sau, đến một trang viên nhỏ cổ kính.
Tiền Tiền dừng xe, chỉ chỉ phương hướng nói: "Lão soái ở ngay đình nghỉ mát bên kia, ngài tự mình đi qua đi."
Vương Bác Thần gật đầu.
Lão soái vốn tên là Khương Lạc Trần, một năm trước vết thương cũ tái phát, thiếu chút nữa đã chết, là anh cứu Ông Khương, mạnh mẽ kéo dài tính mạng cho ông mười năm.
Chỉ có điều khi đó anh còn mang theo mặt nạ của Tề Thiên Đại Thánh, trong nước ngoại trừ ba người quốc chủ Hàn Đỉnh cùng bộ trưởng võ bộ Quách Đỉnh, thủ tướng Nguyễn Văn Việt ra, không ai thấy qua diện mạo chân thật của anh.
Vương Bác Thần dọc theo một con đường nhỏ lát đá xanh đi về phía trước một lát, không lâu sau liền nhìn thấy một hoa viên nhỏ, chính giữa có một tòa lương đình.
Lão soái ngồi trong đình nghỉ mát, cầm một ấm trà tử sa nhỏ nhấp một ngụm nhỏ, nghe được động tĩnh mở miệng nói: "Tự mình pha trà."
Vương Bác Thần đi qua ngồi xuống đối diện lão soái, cười nói: "Ái chà, trà hoa nhài nha, tôi thích cái này."
Anh không yêu cầu cao đối với trà, duy chỉ thích mùi thơm ngát của trà hoa nhài, những loại khác uống không quen.
Bất kể là rẻ hay đắt, chỉ cần là trà hoa nhài là được.
“Đi qua nhà họ Cổ rồi?”
Lão soái hướng về phía miệng bình tử sa hút một ngụm, hỏi:
Vương Bác Thần rửa trà xong, bắt đầu pha, hỏi: "Ông Khương, ông biết bao nhiêu?"
Lão soái liếc mắt một cái nói: "Không lớn không nhỏ, gọi ông nội."
Cái gì vậy?
Sao mà hai ngày nay gặp được mấy lão già, đều thích đi khắp nơi nhận cháu thế này?
Vương Bác Thần uống một hơi cạn sạch nước trà, nhấm nhấp dư vị hương thơm ngát của trà hoa nhài, không thèm để ý nói: "Thôi đi, tôi cũng không phải người nhà họ Vương, bối phận của các người không liên quan đến tôi."
Lão soái thở dài, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần nói: "Kỳ thật có một số việc không phải như cậu nghĩ, có đôi khi cũng là bị buộc bất đắc dĩ, Bác Thần, cậu đừng tưởng rằng cậu thành Thần Chủ Nước R, lập tức vô địch thiên hạ, thế giới này không phải như cậu nghĩ. Những người đó phụng cậu làm người đứng đầu chiến lực đương thời, chỉ có điều là vì nâng giết cậu mà thôi, lòng dạ không lường được."
Vương Bác Thần không sao cả cười nói: "Tôi cũng chưa bao giờ để ý những thứ này."
Lão soái hít một hơi thật sâu, nói: "Cậu có biết năm đó sư phụ tôi chết như thế nào không?"
Vương Bác Thần khó hiểu nhìn về phía ông ta: "Không phải chết già sao? Chẳng lẽ có ẩn tình khác?"
Lão soái lắc đầu cười khổ nói: "Đó chỉ là cách nói đối ngoại, trên thực tế, là mất tích. Năm đó Phật quốc gây chuyện, nhấc lên chiến tranh, sư phụ để cho tôi đi xử lý. Sư phụ nói với tôi ông ấy muốn đi ra ngoài một chuyến, thời gian sẽ có chút lâu, nếu như một năm không trở về, liền tuyên bố với bên ngoài ông ấy đã qua đời.
"Lúc ấy tôi hỏi sư phụ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, sư phụ bảo tôi không cần suy nghĩ nhiều, nói ông ấy chỉ là cảm thấy phiến thiên địa này quá mức áp lực, muốn đi ra ngoài một chút. Mặc kệ tôi hỏi như thế nào, sư phụ cũng không nói. Sau khi chiến tranh chấm dứt, tôi được phong Chiến thần Nước R đời thứ hai, sư phụ vẫn không trở về, đến nay tôi cũng không biết ông ấy sống hay chết."
Vương Bác Thần ngưng mắt nói: "Ông là muốn nói, ông ta có thể đã đi cổ tộc ẩn thế?"
“Xem ra cậu đã biết một vài thứ, vậy thì dễ nói rồi.”
Lão soái vui mừng nói: "Cậu có biết hệ thống võ đạo hiện tại xuất hiện như thế nào không?"
Vương Bác Thần gật đầu nói: "Tôi đoán là cổ tộc ẩn thế bên kia truyền ra?"
Lão soái kinh ngạc nói: "Xem ra chuyến đi nhà họ Cổ lần này, cậu nhận được không ít tin tức nha. Không sai, chính là cổ tộc ẩn thế bên kia truyền ra, mà cổ tộc ẩn thế là như thế nào tới cậu biết không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!