“Mẹ, chúng ta phải làm gì đây?”
Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Trần, Trần Hương Lan thật sự hoảng hốt, không có nhà họ Trần, bà ta chẳng là cái gì nữa cả.
“Nếu không vì con ngu xuẩn vội vàng thừa nhận, chuyện cũng sẽ không phát triển đến bước này.”
Tưởng Mẫn trừng bà ta: “Đợi tin tức của A Lai đi.”
Trần Hương Lan vội hỏi: “Mẹ, A Lai đi đâu thế? Ông ta sẽ không bỏ lại chúng ta rồi chạy mất chứ? Trạch Khôn đâu? Sao cũng không thấy cậu ta đâu cả.”
Trên khuôn mặt già nua của Tưởng Mẫn đầy sự độc ác, bà ta lạnh lùng nói: “Nếu Trần Quốc Vinh vô tình như thế thì đừng trách mẹ trở mặt! Bây giờ mẹ cho con biết, Trần Quốc Vinh không phải ba của con, ba ruột của con và Trạch Khôn tên là Hạ Thế Duệ . Bây giờ ông ấy đang rất phát triển ở nước ngoài, mấy năm trước có phái người liên lạc với mẹ.”
Trần Hương Lan ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhìn Tưởng Mẫn với vẻ khó tin.
Trong một thoáng, bà ta không thể tin đây là sự thật.
Bà ta không phải người nhà họ Trần?
Trần Quốc Vinh không phải ba ruột của bà ta?
“Mẹ, mẹ…”
Trần Hương Lan không ngừng run rẩy, tin tức này quá khiếp sợ với bà ta!
Bây giờ bà ta đã bốn mươi mấy tuổi, lại được mẹ ruột cho biết rằng ba ruột là người khác!
Tưởng Mẫn thù hận nói: “Từ sau khi mẹ gả vào nhà họ Trần, Trần Quốc Vinh vẫn luôn đề phòng mẹ, chưa từng cho mẹ đụng vào chuyện làm ăn, đề phòng với mẹ cả về tài sản! Ông ta bất nhân thì đừng trách mẹ bất nghĩa! Đây đều là lỗi của ông ta, nếu không vì ông ta vẫn luôn đề phòng thì mẹ cũng sẽ không ở bên Hạ Thế Duệ !
“Hừ, bây giờ đứa con hoang Trần Ngọc kia trở về, còn dẫn theo Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần. Trần Quốc Vinh muốn giao nhà họ Trần cho bọn họ, hoàn toàn không coi mẹ ra gì! Mẹ khổ cực nhiều năm như thế là vì cái gì? Quay đầu nhìn lại chẳng có gì cả, tại sao mẹ còn phải niệm tình chứ? Đây đều là lỗi của Trần Quốc Vinh, là ông ta ép mẹ!”
Trong mắt Tưởng Mẫn tràn đầy sự độc ác, nhưng bà ta lại cảm thấy mình không hề làm sai.
Dù năm đó giật chồng người khác, bà ta cũng không thấy bản thân có lỗi.
Trần Hương Lan không dám nói một lời, cũng thật sự không biết nên nói gì.
Bà ta mắng Triệu Thanh Hà là con hoang, mắng Vương Bác Thần là đồ tạp chủng, nhưng bây giờ bà ta mới biết, bà ta mới chính là con hoang!