Từ xa, hai vợ chồng Vu Chiến và những người khác vẫn luôn lén lúc quan sát tình hình bên phía Vương Bác Thần.
Nhìn thấy thái độ của Trần Vinh, bọn họ lập tức đoán được, xem ra nhà họ Trần không chỉ không biết thân phận thật sự của Vương Bác Thần, hơn nữa còn rất không muốn gặp đứa con gái Trần Ngọc này.
Bọn họ lập tức cho người đi điều tra, mâu thuẫn giữa Trần Ngọc và nhà họ Trần.
Đợi lát nữa biểu hiện thật tốt trước mặt thần chủ.
Hồ Kiệt và Ngô Tranh Vanh còn tốt, mâu thuẫn giữa bọn họ với Vương Bác Thần đã được giải quyết từ lâu rồi, bây giờ còn là đối tác của công ty Hoa Nguyện.
Nhưng vợ chồng Vu Chiến không dửng dưng như vậy, bọn họ có nằm mơ cũng muốn có được sự tha thứ của Vương Bác Thần.
Khoảng thời gian trước, Vương Bác Thần đã cứu sống ba và con gái của Vu Chiến, bọn họ lại lấy ơn báo oán, suýt nữa khiến công ty Hoa Nguyện phá sản.
Sau này Vu Chiến tình cờ gặp ông cụ nhà họ Trần ở Tinh Châu, lúc này mới đoán ra Vương Bác Thần chính là thần chủ!
Bản thân Vu Chiến cũng muốn đập đầu mà chết, lấy ơn báo oán cũng thôi đi, đây còn muốn đối phó với thần chủ, đúng là tìm cái chết.
Vì vậy Vu Chiến chủ động đi đến công ty Hoa Nguyện để xin hợp tác, nhưng không ngờ bên phía Triệu Thanh Hà đã không còn thiếu người hợp tác.
Vì vậy, Vu Chiến luôn muốn tìm cơ hội để xin lỗi, hai vợ chồng bọn họ ở lại Hà Châu, chính là để tìm cơ hội này.
Mầ trước mắt, chính là một cơ hội tốt nghìn năm mới có được.
“Kia, kia là thần…”
Từ xa, Tôn Đào đang hàn huyên cùng với mấy thương gia, vô tình nhìn thấy Vương Bác Thần, lập tức bị dọa sợ đến mức cả người đều run rẩy, ly rượu vang trong tay cũng rơi xuống đất.
“Tôn Đạo, ông không sao chứ?”
Trần Vinh cười hỏi, gần đây nhà họ Trần đang bắt đầu đi vào giới giải trí, có thể hợp tác với đạo diễn lớn như Tôn Đào, cũng là một cơ hội tốt với nhà họ Trần.
Dù sao Tôn Đào được mọi người gọi là đạo diễn nghìn tỉ, sức hút phòng vé rất lớn. Điều quan trọng là, người như Tôn Đào xử lý công việc khéo léo, biết đưa đẩy, giỏi kết giao với những người trong giới, một khi có quan hệ tốt với Tôn Đào, sẽ có được không ít nhân mạch.
“Không sao, không sao. Nhìn thấy một người quen, tôi đi qua đó chào hỏi, lát nữa chúng ta nói chuyện.”
Tôn Đào không có tâm tư để hàn huyên với Trần Vinh nữa.
Nhưng Trần Vinh lại không biết, người Tôn Đào vứt bỏ ông ta để đi nịnh hót lại là Vương Bác Thần.
Tôn Đào vốn muốn trực tiếp đi đến, nhưng, suy nghĩ một lúc, mình với thần chủ không quen biết, vì vậy chạy đến kéo Trần Tiểu Băng đi cùng.
Trần Tiểu Băng và thần chủ có quan hệ, cho dù bản thân không xứng tiếp xúc với thần chủ, nhưng Trần Tiểu Băng có thể.
“Là, là thần…”
Từ xa nhìn thấy Vương Bác Thần, mặt Trần Tiểu Băng hơi đỏ lên, nhưng lúc nhìn thấy người phụ nữ ngoại hình không hề kém cạnh cô ta ở bên cạnh Vương Bác Thần, không khỏi có chút nhụt chí.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Tiểu Băng, một người tinh tế như Tôn Đào sao có thể không hiểu?
Cười nói: “Tiểu Băng, chúng ta đến chào hỏi, người phụ nữ bên cạnh anh Vương là vợ của anh ấy, Triệu Thanh Hà, cũng làm việc liên quan đến phương diện phim ảnh, anh Vương có lẽ cũng tham gia, nói không chừng chúng ta có thể có cơ hội hợp tác.”
Mà lúc này, một người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc cầu kỳ, đang dùng điện thoại để phát trực tiếp, gót giày cao gót giẫm lên chân Trần Ngọc.