Tất cả mọi người đều cực kỳ phẫn nộ, đều xin lệnh, muốn lập tức xử Vương Bác Thần cực hình, thực thi vương pháp!
Lưu Tư Kì ác độc nói: “Lão Soái, đồ con hoang như Vương Bác Thần không xứng có dị huyết, đây là nỗi nhục đối với dị huyết của nhà họ Vương! Con gái dã chủng đó của Vương Bác Thần, trên người cũng có dị huyết, không thể thả! Gia đình của Vương Bác Thần không có chuyện ác gì không làm! Vì lợi ích, đã khiến trời giận người oán! Tôi kiến nghị, giết cả nhà bọn họ, lấy làm giương!”
Tất cả mọi người cũng biết, bây giờ nói những điều này đã không quan trọng nữa, mặc kệ nói gì, Vương Bác Thần cũng sẽ chết!
Khoảnh khắc Vương Bác Thần đập tấm biển của lão chiến thần ở dưới chân, định sẵn sẽ khiến Lão Soái giết chết!
Là đệ tử chân truyền duy nhất của Vương lão chiến thần, Lão Soái sao có thể sẽ tận mắt nhìn vinh dự của Vương lão chiến thần bị người khác giẫm ở dưới chân?
Sao có thể buông nhà họ Vương không quản sao?
Nếu bình thường cũng thôi đi, nhưng bây giờ nhà họ Vương chết người rồi!
Mà gia chủ đương nhiệm của nhà họ Vương còn bị Vương Bác Thần ở trước mặt ông ta ném xuống dưới chân của ông ta!
Ở trước mặt của ông ta, sỉ nhục nhà họ Vương như vậy, đây chính là sỉ nhục ông ta!
Mà Vương Bác Thần còn ở trước mặt nhiều người như vậy, buông lời càn rỡ với ông ta!
Cho dù là một người bình thường cũng khó thể chấp nhận, càng không cần nói vị Lão Soái như ông ta!
“Chuẩn bị!”
Vương Bác Thần lạnh lùng hạ lệnh, trong mắt có một chút lệ khí nhàn nhạt, chỉ có người bước ra từ trong núi xác biển máu mới sinh ra loại lệ khí này.
Đó là sự coi thường đối với sinh mệnh!
Đám người Lưu Tư Kì cuối cùng cũng thở phào, Lão Soái đây mà muốn giết không luận tội, đứa con riêng Vương Bác Thần này cuối cùng cũng phải chết rồi!
Ánh mắt của Vương Kinh Hồng có chút phức tạp, Vương Bác Thần chính là một người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Vương bọn họ.
Nhưng Vương Bác Thần là con ngựa hoang, nhà họ Vương bọn họ không thể thuần phục.
Huống chi, trên người ba con Vương Bác Thần còn có dị huyết truyền thừa của nhà họ Vương bọn họ!
Nhưng ba con Vương Bác Thần không chết, đối với nhà họ Vương lại là một sự uy hiếp rất lớn.
Vương Bác Thần ngay cả ba của nó là Vương Hạo cũng muốn giết, thù hận của nó đối với nhà họ Vương căn bản không thể hóa giải!
Mà Vương Hạo bị Vương Bác Thần đập ở dưới chân Lão Soái, nằm ở đó không nhúc nhích, nhìn Vương Bác Thần ôm Dao Dao đứng ở đó, ông ta nhắm mắt lại.
Đáy mắt xẹt qua một tia áy náy, nhưng cũng chỉ áy náy mà thôi.
Hồ Quốc Trụ lạnh lùng nhìn một màn này, một câu cũng không nói, chỉ là sự mỉa mai trên mặt càng lúc càng đậm.
Khác với sự vui sướng khi người khác gặp họa của những người khác, Bắc Vinh Long của lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Nhà họ Vương bây giờ giẫm Vương Bác Thần tới mức vô cùng thấp hèn, đợi khi thân phận thật sự của Vương Bác Thần sẽ bị lộ, nhà họ Vương sẽ vô cùng hối hận!
Nhà họ Vương bây giờ bò lên càng cao, lát nữa ngã sẽ càng đau!
Bắc Vinh Long kiêng kỵ nhìn sang quốc chủ Hàn Đỉnh.
Đến bây giờ ông còn không nói sự thật, ông rốt cuộc đang đợi cái gì? Ông là muốn hoàn toàn đánh tan những gia tộc như nhà họ Vương sao? Hàn Đỉnh, ông đủ ác!
Tất cả mọi người đều đang đợi mệnh lệnh thứ hai của Lão Soái!
Tay phải của Lão Soái đã giơ lên, sắp hạ xuống rồi!
Tâm trạng của mọi người nhà họ Vương cũng theo thế tay của Lão Soái mà dần dần hạ xuống, thở phào.
Nhưng vào lúc này, Hàn Đỉnh bình tĩnh nói: “Lão Soái, ngài không thể giết cậu ta, nếu không ngài chính là kẻ vong ơn phụ nghĩa đấy.”
Đám người Vương Kinh Hồng bỗng sửng sốt.
Trái tim của hai anh em Lưu Tư Kì và Lưu Niên đập thình thịch.
Có ý gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!