Cái gì?
Cậu ta kêu phó thủ tướng Bắc gọi người?
Tưởng là mình cứu được mạng của Triệu Hoa Cường, sau khi ép buộc Triệu Hoa Cường rời đi, cậu ta muốn làm cái gì thì làm à?
“Còn kêu phó thủ tướng Bắc gọi người, lá gan của cậu to quá nhỉ, cuồng vọng không còn chỗ để nói.”
Có người âm dương quái khí nói.
“Thật sự cho rằng cục trưởng Triệu không ra tay với cậu ta thì không ai trị được cậu ta chắc. Lại kêu phó thủ tướng Bắc gọi người, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thằng ranh ngang tàn như thế.”
Cũng có người châm chọc, Bắc Vinh Long là phó thủ tướng nước R, kêu ông ta gọi người, đúng là dám nói mà.
“Nơi này là nhà họ Vương, một đứa con riêng có thể sống đến tận bây giờ đã là nhà họ Vương nương tay, phải biết là đến bây giờ nhà họ Vương vẫn chưa có hành động nào.”
Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đều sợ hãi.
Đúng vậy đó, cho đến bây giờ nhà họ Vương vẫn còn chưa ra tay, trước đó vẫn luôn là tướng quân Trình và phó thủ tướng Bắc xử lý.
Mà hai người bọn họ còn không phải là người của nhà họ Vương.
Ai cũng biết hai người này là cổ thụ chân chính ở nước R, phía trên bọn họ chẳng có bao nhiêu người, phải nói là có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cho dù là hai ông lớn như thế này, ngày hôm nay trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Vương mà cũng chỉ có thể ngồi ở ngoài, lại không có cách nào vào bên trong.
Ngay cả hai người này còn không thể vào bên trong, có thể nghĩ đến nếu như những người ở bên trong ra tay thì sẽ còn kinh khủng tới cỡ nào.
“Ở trong sảnh chỉ có người của năm đại gia tộc mới có tư cách vào đó, đây chính là sự tồn tại còn kinh khủng hơn cả gia tộc đỉnh cấp nước R. Nhà họ Trương ở Đông Bắc, nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhà họ Mộc ở Tây Nam, nhà họ Triệu ở Lang Gia, nhà họ Bạch ở Trung Nguyên, năm gia tộc thế phiệt này, nếu như là thời cổ đại thì đó chính là hoàng tộc.”