Dao Dao nằm ở giường bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không còn chút máu, trông vô cùng dọa người!
Màu trắng đó, hệt như giống như thứ bột mì khô khốc, trắng bệch đến phát sợ!
Lượng máu trong người trẻ nhỏ chiếm từ tám đến mười phần trăm trọng lượng cơ thể, lúc trước bởi vì không được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng nên so với những đứa trẻ cùng trang lứa thì một đứa nhỏ chưa đầy bốn tuổi như Dao Dao chỉ nặng có mười ba ký, lượng máu tối đa trong người cô bé cũng mới chỉ 1300cc mà thôi!
Vậy mà tên ác ma này, chỉ một lần đã rút hẳn 800cc máu của Dao Dao!
Dao Dao đã sắp rơi vào tình trạng đe dọa tới tính mạng!
Trong mắt Vương Tường hiện lên vẻ âm u và độc ác của kẻ hàng năm không được thấy ánh mặt trời.
“Rút cạn đi!“
Gã bác sĩ trung niên vội khuyên nhủ: “Cậu chủ, nếu rút hết thì đứa con hoang này sẽ chết, mà muốn trị tận gốc bệnh của cậu còn cần ít nhất là 4000cc máu nữa lận, tốt nhất là nuôi đứa con hoang này như nuôi heo, phòng tương lai cần dùng.”
Vương Tường âm khí ngất trời, nói: “Tôi bảo, rút hết! Không phải còn một thằng con hoang Vương Bác Thần nữa sao? Sợ gì chứ!”
Bác sĩ trung niên sợ tới mức run rẩy cả người, căn bản không dám làm trái lời Vương Tường, thế là ông ta lại lấy kim tiêm ra, chuẩn bị rút máu Dao Dao.
“Ba… ba ơi…”
Dao Dao sắp rơi vào hôn mê như xuất hiện ảo giác, cái miệng nhỏ không ngừng đóng mở như con cá sắp chết, cố phát ra từng tiếng kêu yếu ớt.
Bởi vì bị rút quá nhiều máu, cơ thể Dao Dao lạnh như băng, không ngừng run rẩy, chỉ là hai mắt vẫn nhắm chặt.
Trên thực tế, Dao Dao không có bất tỉnh, mà vì mất quá nhiều máu nên ý thức trở nên mơ hồ, gần như muốn bước vào Quỷ Môn quan.
Cô bé sắp chết rồi.
Bị mất nhiều máu như vậy, nếu không nhanh chóng truyền máu cho cô bé, căn bản không còn khả năng sống sót.
“Ba… ba ơi…”
Dao Dao đã sắp tiến vào Quỷ Môn Quan không ngừng rên rỉ, tựa như một con hươu con bị sói dữ tha đi, lúc sắp chết, nó lớn tiếng rên rỉ.
Vương Tường đã nằm trên giường năm sáu năm, nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt của pháo hoa bên ngoài, nỗi oán hận và độc ác trong mắt càng thêm dày đặc.
Anh ta hận Vương Bác Thần!
Cùng lắm chỉ là một thằng con hoang thôi, dựa vào đâu lại di truyền dị huyết của nhà họ Vương chứ!
Anh ta càng hận Lý Kì hơn, tại sao năm đó lại quyến rũ cha của anh ta, khiến dị huyết bị Vương Bác Thần kế thừa mất!
Trong số những người ở thế hệ Vương Hạo, người thừa kế dị huyết chính là con cả của Vương Kinh Hồng, chỉ là không may chết sớm, nếu không cũng không tới lượt Vương Hạo kế thừa nhà họ Vương.
Về phần người ở thế hệ của Vương Kinh Hồng, người thừa kế dị huyết chính là em trai của Vương Kinh Hồng, năm đó đã chết trận trên sa trường.
Thế nên bây giờ người thừa kế dị huyết của nhà họ Vương, chỉ còn lại mình Vương Bác Thần và Dao Dao.
Cũng chỉ có mình máu của Vương Bác Thần cùng và Dao Dao mới có thể cứu sống Vương Tường!
Đây cũng là lý do tại sao Lưu Tư Kỳ có dùng trăm phương nghìn kế cũng phải dẫn Vương Bác Thần về kinh đô, bắt cóc Dao Dao tới nhà họ Vương.
Và đó cũng là nguyên nhân khiến Vương Kinh Hồng và Vương Hạo nảy sinh ý định để Vương Bác Thần quay về nhà họ Vương. Chính bởi vì hai cha con bọn họ có tâm tư này, nên Lưu Tư Kỳ mới hận Vương Bác Thần tới tận xương tủy.
Nên Vương Tường mới muốn trực tiếp rút sạch máu của Dao Dao!
Trong mắt người nhà họ Vương, Vương Bác Thần chỉ là một đứa con riêng, một thằng con hoang. Vương Tường mới là con trai cả chân chính của nhà họ Vương!
Nhưng châm chọc thay, người thừa kế dị huyết thế hệ này của nhà họ Vương, vậy mà lại là đứa con riêng Vương Bác Thần bị tất cả mọi người xem thường!
Càng châm chọc hơn là ngay cả đứa con hoang của Vương Bác Thần, cũng là người thừa kế dị huyết của nhà họ Vương!
Đây quả thực là đang tát vào mặt họ mà!
Đứa con hoang và đứa con riêng mà nhà họ Vương bọn họ không thừa nhận, thế mà lại là người thừa kế dị huyết của nhà họ Vương bọn họ!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!