CHƯƠNG 56
Oành!
Lý Thành như bị sét đánh, nếp nhăn trên gương mặt già nua đều co giật hết cả lên: “Cái thằng nghiệt súc này, cái thằng nghiệt súc này, lại dám cáo mượn oai hùm lừa gạt chúng ta, ba muốn nó phải chết.”
Lý Trạch Hoa không kịp chờ đợi mà hỏi: “Ba à, tin tức có đáng tin không vậy?”
Lý Kiệu cười lạnh: “Tin tức từ dinh thống đốc truyền đến, tất nhiên là đáng tin rồi. Có lẽ thần chủ cũng bất mãn với sự vô lý của Vương Bác Thần, chính vì vậy mới có thể cho người truyền đến tin tức này, vận dụng quân đội để mình kết hôn, đây chính là điều kiêng kỵ, mà thần chủ nợ Vương Bác Thần ơn cứu mạng, cho nên không thể từ chối…”
“Con cũng điều tra ra rồi.”
Lý Trạch Hoa giơ điện thoại lên: “Nhà họ Triệu vẫn luôn không hài lòng với Vương Bác Thần, năm đó Triệu Thanh Hà chưa kết hôn mà đã có con, bị Nhà họ Triệu dắt đi trình diện với người dân thành phố, con gái của Vương Bác Thần cũng bị ngược đãi, người Nhà họ Triệu thiếu chút nữa là đã ép Triệu Thanh Hà chết rồi, Vương Bác Thần ngay cả rắm cũng không dám thả. Nếu như cậu ta là thần chủ thì lại không báo thù cho vợ con mình à?”
Lý Kiệu tức giận đến toàn thân run rẩy: “Cái thằng nghiệt chủng này dám lừa gạt chúng ta, Trạch Hoa, con lập tức liên lạc với người Nhà họ Triệu, để người Nhà họ Triệu ra tay, chơi chết đứa con gái của Vương Bác Thần, ba muốn để Vương Bác Thần sống không bằng chết.”
Lý Kiệu hung tợn nói: “Cái thằng con hoang tổ chức hôn lễ lần này đã dùng hết ân tình của thần chủ, chỉ cần chúng ta xử lý thỏa đáng thì thần chủ sẽ không trách tội, nhưng mà chuyện này không thể làm công khai được, phải để người Nhà họ Triệu ra tay, nhà họ Lý chúng ta chỉ đến hái quả thôi.”
Trên mặt Lý Trạch Hoa hiện lên một tia tàn nhẫn: “Còn có đám người Nam Cung Vũ, Tôn Minh, Ngô Tranh Vanh, Trần Phong lúc nãy cũng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nếu bọn họ biết tin tức này thì sẽ chấp nhận nỗi nhục nhã được à, nhất định sẽ chém Vương Bác Thần thành muôn mảnh.”
Lý Thành khen ngợi: “Trạch Hoa, liên lạc với những người này đi.”
Lý Trạch Hoa âm trầm, cười nói: “Chút nữa là cháu đã quên mất, cháu phải tạt máu chó vào mộ của Lý Kì, bây giờ cháu cho người đi làm.”
Mà lúc này ở trong lễ đường, đám người Ngô Tranh Vanh vẫn còn đang quỳ ở dưới đất, thở mạnh cũng không dám thở.
“Một đám ngu xuẩn.”
Hồ Lãm lạnh lùng châm chọc.
Hồ Kiệt đứng bên cạnh cửa sổ nhìn thoáng ra bên ngoài, Lý Kiệu liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, hưng phấn nói cái gì đó, sau đó mang theo người nhà họ Lý rời khỏi, oán độc nhìn thoáng qua lễ đường.
Cái bọn nhà họ Lý ngu xuẩn, chẳng lẽ lại tự mình đi tìm đường chết?