CHƯƠNG 407
Triệu Hồng chỉ về phía Trần Ngọc, miệng không chút e dè, ác độc nói: “Đừng quên, tất cả những gì mà các người có được đều là nhà họ Triệu cho!! Tìm được một tên ở rể, nghĩ rằng trong nhà có một thằng đàn ông liền ngông cuồng tự cao tự đại? Tôi thấy tên đàn ông này là bà với con gái bà cùng hầu hạ chứ gì? Hai mẹ con cùng nhau dùng chung một tên đàn ông. Có thể cần chút mặt mũi được không vậy?”
“Cô, cô… ngậm cái miệng thối của cô lại!!”
Trần Ngọc tức giận đến lồng ngực đau nhói, bà không thể ngờ rằng mình sống nhiều năm như vậy, lại bị chính cháu gái mình dùng những từ ngữ ác độc nhất đả kích mình.
Triệu Hồng đá lật ghế, rất kiêu ngạo, ương ngạnh nói: “Sao, bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Thẹn quá hoá giận rồi? Mẹ con bà cùng dùng chung một thằng đàn ông, các người cũng không chê bẩn à? Có điều người không biết xấu hổ như hai mẹ con bà đã quen rồi chứ gì? Tôi nói cho bà biết Trần Ngọc, nói với đứa con gái đê tiện kia của bà, công ty Hoa Nguyện, tôi nhất định sẽ nuốt chửng.”
Trần Ngọc tức giận đến mặt mũi tái mét, ôm ngực thở hổn hển.
Bà chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy!!
Bà lao tới định đánh Triệu Hồng, nhưng lại bị Triệu Hồng tát một cái ngã xuống đất.
“Triệu Hồng, cô đừng quá hống hách, đợi Bác Thần trở về nhất định sẽ không tha cho cô!”
Trần Ngọc vô cùng tức giận, hai mắt đỏ ngầu, không ngừng thở gấp.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng Triệu Hồng lại độc mồm độc miệng tới như vậy!!
Triệu Hồng khinh thường cười nói: “Chờ cậu ta trở về? Được rồi, bà gọi điện cho cậu ta đi, tôi sẽ ở đây đợi cậu ta trở về. Biết tại sao lần này tôi trở về không? Tôi về chính là để báo thù cho em trai của mình, chính là muốn giết chết tất cả các người!!”
Triệu Hồng giơ chân đạp ngã Trần Ngọc đang ngồi dậy, hoàn toàn không coi Trần Ngọc là thím của mình, khinh thường nói: “Nhớ kỹ, đêm nay, tôi muốn nhìn thấy các người quỳ gối sám hối trước mộ của em trai tôi, nếu không, tôi sẽ để cho cả nhà các người biến mất khỏi thế giới này!!”
“Không cần nghi ngờ lời nói của tôi, với năng lực hiện tại của tôi, khiến cho các người bốc hơi khỏi thế giới này chẳng khác nào bóp chết một con kiến. Biết gia tộc William không?”
Triệu Hồng lại tát một cái vào mặt Trần Ngọc, lộ ra nụ cười nham hiểm: “Tôi sắp trở thành vợ của thiếu gia Jonh của gia tộc William, lũ rệp nhà các người, tôi muốn bóp chết các người như thế nào thì bóp chết như thế hahahahaha.”
“Bây giờ, không phải chỉ có tôi đang đối đầu với lũ rệp nhà các người. Đôi nam nữ chó chết Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần kia đã chọc vào những người mà không nên chọc vào. Muốn trách thì trách Vương Bác Thần quá điên cuồng ngang ngược!”
Triệu Hồng đi vòng qua Trần Ngọc một vòng, u ám nở nụ cười: “Trần Ngọc, nhớ lời tôi nói, đêm nay, cả nhà các người đến trước mộ em trai tôi quỳ xám hối, tôi sẽ cho các người một con đường sống, nếu không thì đến lúc đó cho dù các người có quỳ xuống cầu xin tôi thì cũng đã quá muộn!!”