CHƯƠNG 264
Vương Bác Thần vỗ vai Phương Viên, Phương Bính đỡ đạn cho anh thì Phương Viên chính là em gái của anh.
“Công lý có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng bóng. Bọn họ không trả lại công bằng cho em thì để anh. Họ nợ em cái gì anh sẽ lấy lại cho em!”
“Anh Bác Thần.”
Đột nhiên Phương Viên ôm chầm lấy Vương Bác Thần khóc lên đầy đau đớn.
Tiếng khóc này đã bị kiềm chế quá lâu, thực sự quá lâu.
Những chuyện trước kia đã bị cô kìm nén trong lòng quá lâu, một mình cô gánh vác bao nhiêu năm như vậy, nếu không phải vì chăm sóc ba thì cô đã gục ngã từ lâu rồi.
Thứ mà một người đàn ông có khi còn không thể gánh nổi mà một cô gái nhỏ lại phải chịu đựng cho đến bây giờ.
Sự chua xót trong đó chỉ có chính cô hiểu được mà thôi.
Vương Bác Thần để Hoa Mạnh Trường và ông Phương về nhà, dẫn cả Dao Dao về theo.
Anh bảo Phương Viên dẫn đường cho mình đi tìm nhà Triệu Nhã Di.
“Triệu Hồng Tôn, Tề Bắc Vũ đã tìm được con khốn Phương Viên kia rồi, đang dẫn người đi đòi nợ.”
Ở nhà Triệu Nhã Di, một phụ nữ trung niên nói giọng chanh chua: “Phương Bính làm Nhã Di bị lỡ dở nhiều năm như vậy thì nhà họ Phương nhất định phải bỏ ra chỗ tiền đó.”
Một ông lão hút thuốc bên cạnh nói chậm rãi: “Lúc đó, tôi còn nghĩ Phương Bính trở về thì chúng ta có thể đòi thêm nhiều sính lễ, nhưng ai ngờ lại là một con ma đoản mênh. May là nó chết đấy, nếu không thì Nhã Di đâu thể lấy Hồ Lưu Nam được.”
Người phụ nữ trung niên đắc ý nói tiếp: “Cũng không nhìn thử xem là con gái ai sinh. Hồ Lưu Nam là con cháu bà con xa trong họ Hồ, nhưng dù sao cũng là cháu trai của gia chủ Hồ Kiệt của họ Hồ, ở trong biệt thự lớn. Là do con gái tôi tốt số, có phúc.”