Một người phải trải qua bao nhiêu khó khăn và đau khổ mới có thể quen với đau khổ?
Nếu một người già 60 tuổi trải qua cả đời người nói ra câu này, không ai cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng Vương Bác Thần chỉ là một thanh niên 25 tuổi, anh lại nói mình đã quen đau khổ.
Nghĩ thôi cũng biết, trong cuộc đời 25 năm ngắn ngủi này của anh, đau khổ anh trải qua có lẽ là cái mà người cả đời cũng không thể tưởng
tượng.
Miệng của Vương Kinh Hồng mấp máy, cuối cùng vẫn không thể nói ra cái gì.
Khương Lạc Trần cố tỏ ra thoải mái, nói: "Làm gì mà như đàn bà thế? Nhìn xem tâm thái của Bác Thần, lại nhìn tâm thái của các người, thật là càng sống càng thụt lùi. Lẽ nào cứ phải đau khổ mới được sao? Lẽ nào cậu khóc lóc thì Thiên Đình sẽ tha cho cậu? Thật là nực cười. Đi tới bước như ngày hôm nay, chúng ta đã chết bao nhiêu người? Người nhà của những người đó lẽ nào không đau khổ? Giả bộ cái gì chứ. Đặc biệt là Hàn Đỉnh cậu, cậu là quốc chủ của 1 nước, cậu có cái mặt như trái mướp đắng, cậu kêu những người khác nghĩ như nào? Tôi thấy cậu vẫn là thiếu đòn, người đã hơn 50 tuổi rồi, ngay cả như này cũng không chịu được?"
Mọi người bị lão soái mắng tới mức có hơi ngại.
Lão soái mắng người đó là không nể mặt ai hết, muốn nói tư lịch, tư lịch của ai ở đây có thể lâu hơn ông ta?
Ngay cả Hàn Đỉnh, trước đây cũng không ít lần bị ông ta đánh.
Phải biết, sư phụ của lão soái là Vương Long – vị chiến thần đầu tiên của nước R, mà lão soái chính là vị chiến thần thứ 2 của nước R.
Khi lão soái còn chưa rút về, Hàn Đỉnh còn không biết đang ở đâu.
Với lại, với thực lực của lão soái, cũng không cần nể mặt ai.
Hàn Đỉnh ngược lại không để tâm, dù sao không đánh lại ông lão này, bèn cười ha ha: "Lão soái nói đúng, là tôi lề lối nhỏ. Đúng như những gì lão soái nói, bất luận như thế nào, Thiên Đình cũng sẽ không để yên, chúng ta xắn tay áo chiến với bọn họ là được. Bác Thần, nếu cậu quyết định rồi, vậy thì to gan đi làm, hậu phương giao cho chúng tôi, sẽ không kéo chân của cậu."
Hồ Quốc Trụ giương mắt nhìn Vương Bác Thần, không ngừng nháy mắt ra hiệu. Hy vọng Vương Bác Thần có thể dẫn theo ông ta.
Bây giờ ông ta tọa trấn trong nước R, chuyện gì cũng không có, rảnh háng vãi chó.
Là chiến thần, là võ giả thì phải mài dũa trong chiến đấu, trở nên mạnh hơn ở trong chiến đấu.
Hiện nay trong nước thái bình, cũng không có ai dám làm loạn.
Hồ Quốc Trụ cảm thấy mình có hơi kiểu gáo vàng múc nước lã, luôn tìm cơ hội đi tới tiền phương.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!